Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 728

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết ôm cậu về phòng, tiện tay bật đèn tường.
Đèn tường ám áp sáng lên.
Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu trông thấy cảnh tượng trên giường, đồng thời sửng sốt, sau đó, hai người ăn ý cùng rớt ba vạch đen xuống đầu*.
*nguyên văn là hắc tuyến: là biểu cảm này -_-
Chỉ thấy trên giường, Tiểu Dịch thần ngủ say mê, chỉ là, tư thế ngủ của cậu cũng giống y như thường ngày, vô cùng không an phận, lúc này, giống như một con bạch tuộc, hai tay hai chân phóng khoáng mở ra, bá đạo chiếm cứ hơn phân nửa chiếc giường, lúc này, vẫn còn ngủ say.
"Cha nhìn xem!"
Hữu Hữu ấm ức khóc lóc kể lể: "Người này đêm nào cũng không an phận, con không muốn ngủ cùng với anh ấy đâu! Mỗi buổi sáng tỉnh lại, bị anh ấy chen lấn sắp rơi xuống giường rồi."
Mộ Nhã Triết: "..."
"Cha ơi, bình thường anh ấy ở nhà họ Mộ, cũng ngủ như vậy sao?"
Hữu Hữu hỏi.
"Ừ."
"Tư thế ngủ vô cùng không tốt." Hữu Hữu phê bình không lưu tình.
Mộ Nhã Triết nặng nề thở dài: "Ừ!"
Chuyện này đại khái có liên quan tới thói quen đi ngủ của cậu.
Ở nhà họ Mộ, giường trong phòng ngủ của Tiểu Dịch thần, rất lớn.
Rộng chừng ba thước, dài bốn thước, bởi vậy, thằng nhóc kia từ nhỏ đã nuôi dưỡng được tư thế ngủ không kiêng nể gì, dù sao giường lớn, vì "diện tích lãnh thổ rộng rãi", bởi vậy, trên một chiếc giường lớn như vậy, từ trước đến nay cậu đã quen "giương oai", bởi vậy đổi sang một chiếc giường chỉ có hai thước, không thể điều chỉnh lại.
Nhưng mà Hữu Hữu thì khác.
Lúc còn nhỏ, cậu ngủ cùng Vân Thi Thi, Vân Thi Thi ngủ rất ngoan, trên cơ bản khi ngủ là tư thế nào, thì tỉnh lại cũng tư thế đó, nếu không bị làm phiền, thì ngủ cả đêm cũng không nhúc nhích.
Mà lúc Hữu Hữu lớn một chút, cũng không có điều kiện đổi giường lớn, luôn ngủ giường 1m5, bởi vậy, cậu đi ngủ cũng rất ngoan.
Gặp phải Tiểu Dịch thần, Hữu Hữu xem như được mở rộng tầm mắt, hóa ra có những kẻ lúc đi ngủ, lại có thể cuồng vọng giương oai đến vậy.
Có đôi khi, Hữu Hữu thiệt tình hoài nghi, cuối cùng Tiểu Dịch thần đã mơ thấy gì, sao ngủ thiếp đi, còn có động tác biên độ lớn như vậy.
Có nhiều lần, cậu bị người này chen tỉnh lại, rất muốn kéo tỉnh anh ấy, sau đó nắm chặt mặt anh ấy mà hung hăng chà đạp.
Mộ Nhã Triết đồng tình: "Cục cưng, con ấm ức rồi."
Hữu Hữu im lặng: "..."
Im lặng một lúc lâu, cậu đề nghị: "Con muốn đổi giường lớn."
Là loại có hai giường trên dưới, cậu ngủ một giường, Tiểu Dịch thần ngủ một giường.
Mộ Nhã Triết đồng ý."Ngày mai, cha sai người mua một chiếc giường mới."
"Không cần!"
Hữu Hữu nói: "Ngày mai con tự mình mua."
Công ty Nhạc Trí, có sản xuất một loại giường ngủ thông minh cho trẻ em, trên dưới hai giường, có hệ thống thông minh điều chỉnh giấc ngủ, bán rất được.
Đây là kết quả nghiên cứu thiết kế của cậu đó.
Vừa lúc, mua một chiếc, tự cậu thử nghiệm thành quả thiết kế của mình.
Mộ Nhã Triết cạn lời rồi.
Đứa con trai này của anh, không phải thiên tài bình thường.
Lúc anh ở tuổi của cậu, cả vẽ tranh cũng không biết.
Con của anh đều có thể ngủ trên giường thông minh cho trẻ em mà bản thân cậu thiết kế rồi.
Trò giỏi hơn thầy.
Nhưng, anh lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo!
Hai đứa con trai của anh, xuất sắc như thế!
"Ngủ đi!"
Mộ Nhã Triết ôm cậu đến trên giường, đắp kín chăn cho cậu.
Hữu Hữu lườm Tiểu Dịch thần bị Mộ Nhã Triết "Đuổi" sang một bên một cái, vẻ mặt ghét bỏ lúc này mới hơi dịu đi một chút.
"Vậy thì cha cũng nên đi ngủ sớm một chút nha!"
Cậu mềm mại nói một câu.
Mộ Nhã Triết mỉm cười, lập tức đi đến bên người Tiểu Dịch thần, đặt một nụ hôn ngủ ngon lên trán cậu.
Lúc rời khỏi phòng, anh tắt đèn, khép cửa phòng lại, đến buồng vệ sinh rửa mặt một phen, mới quay về phòng ngủ.
Lúc này, bóng đêm đã sâu rồi.
Lúc này, bóng đêm đã sâu rồi.
Ngoài cửa sổ là một mảnh tối đen, trên bầu trời không có ngôi sao nào, chỉ có một vầng trăng sáng, đang dần dần bị mây đen che mất.
Đầu giường còn một chiếc đèn ngủ đang sáng.
Anh đi qua, nhìn người trên giường, giờ phút này cô đang ngủ say sưa.
Đệm chăn có dấu vết được người ta nhẹ nhàng dém kĩ.
Xem ra, lúc nãy hẳn là Hữu Hữu đã đi vào, dém chăn cho cô.
Đứa bé thân thiết này, luôn luôn giấu kín tình cảm của mình dưới đáy lòng.
Cô gái nhỏ hạnh phúc này, nếu biết con trai của cô yên lặng làm nhiều việc cho cô như vậy, nhất định sẽ vô cùng cảm động.
Nhưng Hữu Hữu lại không cho cô biết, một phần tình cảm êm ái này, được cất giấu kĩ càng, đứng ở chỗ mà cô không phát hiện được, lặng yên bảo vệ cô.
Mộ Nhã Triết lên giường, hơi hơi nghiêng người, ôm cô vào lòng.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, sợ làm phiền cô, để đầu của cô gối lên cánh tay mình, ngón tay *** gương mặt cô.
Mộ Nhã Triết hạ mất, tầm mắt rơi trên khuôn mặt cô.
Lúc này, người trong lòng lẳng lặng ngủ say, vẻ mặt yên tĩnh dịu dàng, giống như năm tháng thế gian, ấm áp tốt đẹp.
Mặt mũi của cô, trong lúc an tĩnh, lại càng xinh đẹp động lòng người.
Nhưng mà vẻ xinh đẹp này, không sắc xảo, cũng không chói mắt, vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, yên tĩnh, chỉ có khẽ khàng nhìn thoáng qua, mới có thể phát hiện, trong sự xinh đẹp của cô, che dấu một phần ý vị khiến người ta phải sa vào!
Một cái chớp mắt, dù là nhịp tim của anh, cũng không bị anh khống chế, tự động yên tĩnh lại.
Sợ tim đập quá mãnh liệt, sẽ làm phiền người đang trong giấc mộng là cô.
Người trong lòng anh, khiến trong lòng anh sinh ra sinh một loại tình cảm kì diệu.
Đó là cảm giác, muốn mang đến trước mặt cô rồi dâng hiến cho cô tất cả mọi thứ quý giá nhất tốt đẹp nhất trên thế gian này!
Nhưng mà cùng lúc đó lại mâu thuẫn cảm thấy, vật quý giá nhất tốt đẹp nhất thế gian này, hiện giờ không phải đang ở trước mặt anh, yên tĩnh ngủ say sao?
Đại khái, trong mắt anh, trên đời này không có bất kì thứ gì, có thể quý giá hơn cô
Bên tai vẫn còn vang lên những lời của Hữu Hữu - -
"Ở trong mắt con, mẹ tựa như báu vật quý giá tốt đẹp nhất trên thế giới này! Mẹ là món quà tuyệt vời nhất mà trời ban cho con! Cho dù phải đối đầu với cả thế giới, con cũng sẽ bảo vệ mẹ chu toàn! Nếu cha yêu mẹ, xin cha nhất định phải sắp xếp thỏa đáng! Đừng để mẹ phải chịu cảnh nghèo khổ, đừng để mẹ phải chịu cảnh không có chỗ dựa dẫm!"
"Được."
Mộ Nhã Triết kìm lòng không đậu mở miệng.
"Anh nhất định sẽ sắp xếp thật thỏa đáng cho em."
Anh hơi hơi vuốt cằm, dán bên tai cô, dịu dàng mở miệng: "Thi Thi, anh theo đuổi em, có được không?"
Câu hỏi của anh, dịu dàng yên tĩnh.
Nhưng mà hiện giờ cô đang ngủ say, dù thế nào, cũng sẽ không đáp lại anh.
Mộ Nhã Triết mỉm cười, tắt hết đèn, ôm cô vào lòng.
Ôm lấy cô, lúc này, cùng ngủ, cùng mơ.
Sáng sớm, lúc Vân Thi Thi thức dậy, ngoài cửa sổ đã là bình minh.
Chỉ là do có bức màn dày nặng, ánh sáng trong phòng chỉ mờ mờ.
Cô mở mắt ra, thì trông thấy vẻ mặt yên bình lúc ngủ của Mộ Nhã Triết, ngẩn ra, đồng thời cảm thấy hết sức ấm áp.
Không biết anh về lúc nào, cũng không biết anh đi vào giấc ngủ lúc nào.
Nhất định là rất khuya mới được nghỉ ngơi.
Anh ôm lấy vai cô, lòng bàn tay lẳng lặng đặt trên vòng eo của cô, khá nặng, lại khiến cô dễ dàng cảm nhận được sự ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay anh.
Chuyện hạnh phúc nhất trên đời, không có gì ghê gớm, chỉ cần thức dậy nhìn thấy anh.
Sáng sớm, vừa mở mắt ra, lập tức nhìn thấy anh, thật tốt!
Bắt đầu ngày mới, bởi vì có anh, tâm trạng vô cùng tốt đẹp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc