Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 726

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Lâm Phong nhìn thấy một màn này lại thấy cảm động, không muốn phá vỡ cảnh tượng ấm áp trước mắt nên yên lặng lên xe rời đi.
Sau khi Mộ Liên Tước ૮ɦếƭ, đương nhiên Mộ Lâm Phong sẽ phái người xử lý sạch sẽ và lo liệu hậu sự cho ông ta.
Tất cả những chuyện xảy ra đêm nay, ông ta đã hạ lệnh để tất cả mọi người đều giữ kín miệng.
Người dưới quyền ông ta đưa thi thể Mộ Liên Tước trở về, ra lệnh cho người trong bệnh viện viết một báo cáo với nguyên nhân tử vong là do bệnh tật, sau đó sắp xếp hậu sự.
Toàn bộ những chuyện này coi như không hề liên quan tới Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu.
Giống như người đã ૮ɦếƭ là một người không quan trọng.
Thế nhưng lúc Mộ Lâm Phong báo tin Mộ Liên Tước đã ૮ɦếƭ với người trong dòng họ vẫn gây ra một trận bão táp không nhỏ.
Đặc biệt là Mộ Thục Mẫn, bà ta cảm thấy khó có thể tiếp nhận tin tức Mộ Liên Tước đột nhiên qua đời như vậy.
Đương nhiên Mộ Thục Mẫn không tin Mộ Liên Tước ૮ɦếƭ vì bệnh, mặc dù nói xương cốt Mộ Liên Tước không được tốt nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, thật sự khó khiến người ta liên tưởng đến bệnh tật gì đó.
Hơn nữa tin tức này còn quá mức đột ngột.
Huống hồ những chuyện xảy ra bên trong nhà họ Mộ thời gian gần đây khiến người ta không thể không liên hệ nguyên nhân gây ra cái ૮ɦếƭ của Mộ Liên Tước với Mộ Nhã Triết.
Chỉ là cho dù Mộ Thục Mẫn có tra hỏi thế nào thì Mộ Lâm Phong cũng chỉ trả lời qua loa, không hề nhắc đến những chuyện xảy ra đêm đó, thậm chí còn có thái độ không kiên nhẫn.
Ông ta không muốn nói thêm, đương nhiên Mộ Thục Mẫn cũng không dám hỏi quá nhiều, bà ta đã không dám hỏi, những người khác tất nhiên càng không có tư cách nhắc đến.
Mấy ngày trôi qua, nhà họ Mộ cũng dần gió êm sóng lặng.
Đối với người ngoài, nhà họ Mộ chỉ nói Mộ Liên Tước vì bệnh tật chuyển biến đột ngột nên qua đời, cử hành lễ tang trang trọng, sau đó thì mai táng.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều là chuyện về sau!
Dọc theo đường cao tốc về nhà, Hữu Hữu ngồi ở ghế phụ lái, trong lòng lại rất bất bình.
Mộ Liên Tước ૮ɦếƭ, coi như cậu đã nhổ xong một cái gai trong lòng.
Thế nhưng cậu lại nghĩ đến Mộ Uyển Nhu, vì vậy quay đầu lại hỏi: "Cha, con nghe nói Mộ Uyển Nhu được sắp xếp cho ở trong bệnh viện tư nhân, còn nghe nói tình huống không được lạc quan cho lắm?"
Mộ Nhã Triết cảm khái: "Tin tức của con thật là nhanh nhạy."
"Đương nhiên rồi!" Hữu Hữu đắc ý chun mũi, đôi mắt sáng rực: "Nhưng chỉ cần là người đã từng bắt nạt mẹ con, con đều tuyệt đối sẽ không buông tha! Cho dù có chạy đến chân trời góc biển cũng đừng hòng chạy thoát!""
Trán Mộ Nhã Triết nổi đầy vạch đen: "Bảo bối à, con có biết bây giờ các cô gái sợ nhất là kiểu con trai như thế nào không?"
"Thế nào?" Hữu Hữu mơ hồ không hiểu.
""Chính là loại con trai cuồng mẹ* đấy!"
* Con trai cuồng mẹ: chỉ những đứa con trai bênh vực mẹ quá mức, mẹ nói cái gì cũng đúng, mẹ làm cái gì cũng phải; cũng được dùng để chỉ những đứa con trai nghe lời mẹ quá mức, cái gì cũng nghe theo mẹ, nguyên nhân là do sự cưng chiều thái quá của các bà mẹ
Mộ Nhã Triết buồn bã nói: "Nhưng mà cha lại thấy, con chính là đứa con trai cuồng mẹ nhất thế giới."
"Ha ha ha."
Hữu Hữu vui vẻ, miệng cười rạng rỡ: "Bởi vì trước khi cha xuất hiện thì mẹ chỉ có một mình con. Nếu như con không cưng chiều mẹ con thì ai sẽ cưng chiều mẹ con đây?"
Mộ Nhã Triết giật mình, từ trong giọng nói của cậu nhóc nhớ đến một đoạn ký ức xa xôi, nhất thời có chút cảm giác chua xót.
Trong lòng anh ảm đạm, mặc dù giọng điệu Hữu Hữu có vẻ lơ đễnh nhưng cũng đủ để anh nghĩ tới sáu năm đó, anh không thể ở bên cạnh Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu.
Trong cảm nhận của cậu nhóc, mẹ chính là một nàng công chúa xứng đáng để nhận được muôn vàn cưng chiều!
Nhưng mà từ trước tới giờ mẹ lại luôn phải chịu khổ chịu cực!
Trước giờ mẹ đã chịu quá nhiều cực khổ rồi!
Cho nên cậu hy vọng mẹ có thể sống hạnh phúc hơn một chút!
Nghĩ tới đây, cậu lại có chút không cam lòng mà nói: "Mẹ vẫn còn quá trẻ! Mới 24 tuổi, thế nhưng đã phải chịu quá nhiều khổ cực. Con thấy cuộc đời rất không công bằng, con không cam lòng!"
Nói tới đây, cậu liếc xéo Mộ Nhã Triết một cái, hỏi: "Cha định khi nào thì cử hành hôn lễ với mẹ con?"
"Còn chưa nghĩ ra." Mộ Nhã Triết nói.
""Vẫn còn chưa chuẩn bị xong sao?" Hữu Hữu dường như rất bất mãn với câu trả lời vừa rồi.
""Cũng không phải." Mộ Nhã Triết dừng xe trước đèn đỏ, quay đầu lại, trịnh trọng trả lời: "Là còn chưa nghĩ ra, nên chuẩn bị một hôn lễ như thế nào mới có thể coi là hoàn mỹ."
Lúc trước, anh cảm thấy hôn lễ không cần quan trọng hình thức.
Có lẽ là vì lúc đó không hề nghĩ rằng sẽ có một người khiến anh thật sự muốn tính toán xem phải tổ chức hôn lễ như thế nào mới đủ lãng mạn và hoàn hảo.
Nhưng mà hiện giờ, anh lại không ngừng tưởng tượng về hôn lễ của anh và Vân Thi Thi!
Dường như đàn ông không có nhiều tế bào lãng mạn như phụ nữ.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn là như vậy.
Đàn ông thật sự không hiểu lãng mạn sao?
Cũng không phải.
Mộ người đàn ông không hiểu lãng mạn, chẳng qua là vì người kia của anh ta còn chưa xuất hiện mà thôi.
Hữu Hữu nghe vậy thì vừa vui mừng vừa có chút chua xót.
Có chút cảm giác không nỡ!
"Con có phần không muốn gả mẹ cho cha!" Cậu thì thầm nói ra suy nghĩ trong lòng.
Mộ Nhã Triết chau mày.
Thằng nhóc này...
Mẹ của cậu gả cho anh, sao cậu lại làm ra cái bộ mặt như thể vô cùng phiền muộn vậy chứ!
Cái vẻ mặt phiền muộn giống như một người cha già chuẩn bị gả con gái cưng ra ngoài vậy, vừa không nỡ lòng vừa ai oán...
Lý Hàn Lâm đã từng nói, cách thức mà Vân Thi Thi và Hữu Hữu ở cạnh nhau, từ một khía cạnh nào đó thì là hai mẹ con chung sống với nhau, nhưng mà sau lưng Vân Thi Thi, Hữu Hữu có một mặt không muốn để người khác biết, Hữu Hữu đối xử với mẹ mình giống như một người cha đối với con gái vậy.
Thật giống như đảo lộn luân lý vậy.
Mộ Nhã Triết kéo căng khóe môi. Đúng vậy, chính là cảm giác này.
Hữu Hữu giống như một người cha già không nỡ gả con gái ra ngoài.
Khi anh vẫn đang cảm thấy không được tự nhiên thì "người cha già Hữu Hữu"" lại than thở cất tiếng: "Con bỗng dưng cảm thấy thật là không công bằng."
""Không công bằng?"
""Đúng vậy! Con cảm thấy cha được lợi quá rồi. Mẹ con xinh đẹp như hoa, hiền lành lương thiện, người muốn theo mẹ con chắc là phải xếp hàng dài trước cửa, dựa vào cái gì mà lại để cho cha dễ dàng có được như vậy chứ!"
Hữu Hữu càng nói càng tỏ ra oán giận, kiêu ngạo hừ một tiếng: "Ngay cả theo đuổi cũng không có! Không được, không thể để cha dễ dàng qua ải như vậy được!"
"..."
""Cha, con không thể dễ dàng gả mẹ cho cha như vậy được! Như thế thì lợi cho cha quá!"
Mộ Nhã Triết ngơ ngẩn nói: "Tại sao chứ...."
""Cha nói xem, cha vô duyên vô cớ mất tung mất tích sáu năm, bây giờ đột nhiên xuất hiện, ngay cả quá trình theo đuổi cũng không có, dựa vào cái gì mà đòi cưới mẹ con chứ?"
Mộ Nhã Triết lại có cảm giác thằng nhóc này tính toán như vậy thật đáng yêu. Anh thấy cậu nghiêm túc gõ gõ Ng'n t theo nhịp thì không khỏi nhíu mày hỏi: "A...? Còn có điều kiện nữa sao?"
"Đương nhiên rồi!" Hữu Hữu thản nhiên nói: "Cha không theo đuổi mẹ, ngay cả thư tình, hẹn hò, yêu đương, tất cả những chuyện này đều không có! Hừ, không công bằng."
""..."
Mộ Nhã Triết phát ngốc luôn rồi.
""Cha nhớ rất rõ, cha và mẹ con đã từng hẹn hò."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc