Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 720

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Ai biết Mộ Liên Tước bị điên sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì!
“Tôi không dám mạo hiểm, không thể để cho mẹ và anh trai rơi vào nguy hiểm.”
Hữu Hữu dừng một chút, cùng cô bé nhìn nhau: “Yên tâm, cô cứ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào, tôi có chừng mực.”
“Không được.”
Lisa cố chấp đến cùng, trong lòng cô bé chắc chắn, thiết bị kích hoạt trên tay Mộ Liên Tước chỉ là một cái thùng rỗng, căn bản không có tác dụng gì, ông ta chỉ vùng vẫy giãy ૮ɦếƭ!
Ông ta lợi dụng để uy hiếp Hữu Hữu, am hiểu đứa nhỏ này sẽ sốt ruột, không thể trơ mắt nhìn mẹ của mình rơi vào nguy hiểm.
Hữu Hữu bình tĩnh hỏi lại: “Như vậy nhỡ đâu là thật thì sao?”
Nếu ấn xuống, thật sự là thiết bị kích hoạt thuốc nổ thì sao?
Lisa đột nhiên nghẹn lời.
Đôi mắt Chu Tước khẽ động, nói vào bên tai cậu, đè thấp giọng: “Tổng giám đốc Vân, chúng ta có S***g bắn tỉa, ở cách đây hơn trăm mét, tùy lúc đợi lệnh.”
“Không kịp.”
Hữu Hữu nhíu mày.
S***g bắn tỉa nấp cách đây hơn trăm mét, tùy lúc đợi lệnh, nhưng mà muốn bắn ૮ɦếƭ, cần phải có lệnh, nhưng nếu không nhận được mệnh lệnh, S***g bắn tỉa sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu bây giờ hạ lệnh, chỉ bứt dây động rừng, đến lúc đó Mộ Liên Tước ôm ý nghĩ đồng quy vu tận, muốn ấn nút trước khi ông ta ૮ɦếƭ, e là bất trắc.
Cậu không thể để xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn nào.
“Cho mày ba giây!”
Mộ Liên Tước hạ tối hậu thư, bắt đầu đếm ngược: “1 - -”
“Chủ nhân, cậu…”
Lisa không có lùi bước.
Hữu Hữu nhìn chằm chằm ánh mắt cô bé, gằn từng chữ: “Tránh ra.”
“2 - -”
Lisa cắn chặt đôi môi, lập tức xoa mạnh mái tóc làm cho chúng hỗn độn, không cam lòng tránh đường.
“3 - -”
Mộ Liên Tước làm bộ, giơ cao nút trong tay lên.
Hữu Hữu đột nhiên cao giọng: “Ông tư, chúng ta thương lượng nhé!”
“Tao không có kiên nhẫn thương lượng với mày!”
Mộ Liên Tước lạnh lùng nói.
Hữu Hữu nhếch môi cười: “Ông tư, bây giờ tôi bằng lòng làm con tin của ông, nhưng ông không nên giở trò gì! Nếu không tôi cũng không có kiên nhẫn.”
Mộ Liên Tước trầm ngâm một lát, lập tức cười ngoan độc, “Được! Nhưng mà tao cũng cảnh cáo mày, không được phép giở trò! Nếu không chúng ta cùng đồng quy vu tận!”
Hữu Hữu mỉm cười: “Có những lời này của ông, tôi còn dám giở trò gì được?”
Dứt lời, cậu cười kiêu ngạo, nâng bước đi về phía ông ta.
Mộ Liên Tước nhìn cậu, giống như quỷ từ địa ngục chui ra, ông ta lộ ra vẻ mặt ghê tởm.
Trên mặt Mộ Lâm Phong không thay đổi, trong lòng giống như trời nghiêng đất lệch, hoàn toàn bị lời nói việc làm của Hữu Hữu làm cho chấn động!
Đứa nhỏ này, lại dứt khoát như vậy?
Vậy mà vì bảo vệ người nhà thương yêu, không tiếc lấy thân mạo hiểm, tạm dừng không nói chuyện khác, riêng điểm này đã làm cho ông ta khâm phục!
Còn nhỏ tuổi mà khí phách như vậy.
Không đơn giản!
Xem ra ông ta vẫn còn khinh thường đứa nhỏ này.
Ngay lúc ông ta giật mình, Hữu Hữu đã đi đến trước mặt Mộ Lâm Phong, kéo áo của ông ta, kéo ông ta đến bên cạnh mình, đồng thời dùng chân đạp Mộ Lâm Phong ra ngoài.
Mộ Lâm Phong bất ngờ không đề phòng, lập tức chật vật ngã nhào trên đất, trực tiếp té ngã, rất chật vật.
Mộ Liên Tước dùng một tay chế trụ yết hầu cậu, trong nháy mắt, toàn bộ lính đánh thuê nghiêm túc hơn, vẫn luôn cảnh giác nhìn chằm chằm Mộ Liên Tước, thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, tùy lúc đợi lệnh.
Hữu Hữu rất bình tĩnh, một chút vùng vẫy cũng không có.
Vẻ mặt bình chân như vại ấy, cho dù là Mộ Lâm Phong nhìn thấy cũng phải tự thẹn trong lòng.
"Mày không sợ sao?"
Mộ Liên Tước híp híp mắt, ra sức giữ chặt cổ cậu nhóc. Vóc dáng Hữu Hữu rất đẹp, đặc biệt là chiếc cổ trắng nõn, tao nhã mê người như một chú thiên nga nhỏ.
Chiếc cổ xinh đẹp như vậy bị vặn đứt hẳn là một chuyện khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái!
Ông ta cất giọng tàn nhẫn: "Chỉ cần tao dùng thêm một chút sức nữa thôi, ha ha, cái mạng nhỏ của mày lập tức sẽ không còn, mày thật sự không sợ sao?"
"Ông thử xem!"
Hữu Hữu tao nhã cười, hoàn toàn không sợ uy hiếp của ông ta, trên mặt cũng không hề có vẻ sợ hãi: "Tôi cần mạng sống, ông cũng như vậy. Nếu tôi ૮ɦếƭ, ông được lợi ích gì sao?"
Mộ Liên Tước nhíu mày, cười lạnh, trong mắt càng thêm ngoan độc: "Mày nói không sai! Mày là một đứa trẻ rất thông minh! Nhưng nếu đêm nay tao có bất kỳ tổn hại gì, mày cũng không có đường rời khỏi nơi này đâu!"
"Ông tư à, nếu tôi đã ở trong tay ông rồi, vậy cũng nên quăng món đồ trên tay ông đi chứ! Đỡ phải chướng mắt!"
Hữu Hữu lạnh lùng cười, trên mặt có vẻ chán ghét.
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Liên Tước lại sâu thêm mấy phần, giơ món đồ trong tay lên, đập nát nó thành vô số mảnh vụn tung tóe.
Ánh mắt Hữu Hữu tối sầm, hơi kinh ngạc, nhưng chỉ nháy mắt sau đó, trong đáy mắt cậu chợt lóe sáng.
Xem ra đúng như dự đoán của cậu, món đồ trong tay Mộ Liên Tước chỉ là tung hỏa mù để dụ dỗ cậu mà thôi, căn bản không hề có tác dụng gì.
Thiết bị gây nổ mạnh gì chứ, chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi!
Chu Tước đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn Mộ Liên Tước đập tan món đồ kia, nhìn thấy chỉ là một món linh kiện vô dụng thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Uổng công sợ bóng sợ gió một hồi.
Hữu Hữu cũng yên tâm, khối đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, trên mặt không hề có vẻ gì khác thường, chỉ yên lặng nhìn món đồ vỡ nát trên mặt đất.
Phía sau, dáng vẻ Mộ Liên Tước giống như đã nổi điên, vô cùng đắc ý kêu gào: "Ha ha! Đây chẳng qua là món đồ chơi để dọa mấy đứa con nít mà thôi, không hề có tác dụng gì, thế mà mày cũng tin? Uổng công tao còn cho rằng mày thông minh, hóa ra cũng chỉ đến như vậy thôi!"
Chu Tước nghe vậy thì cổ họng nghẹn lại, phát ra một tiếng cười nhạo ẩn nhẫn, môi mấp máy ra vẻ lãnh khốc.
Lisa lại càng lạnh lùng hơn, ánh mắt đầy coi thường.
Hữu Hữu nghe vậy, đảo mắt nhìn một vòng, đổi giọng: "Đúng vậy! Ông tư, thế mà ông lại lừa cháu, nói đây là thiết bị gây nổ mạnh, hại cháu còn tin thật chứ! Ông vậy mà lại đi lừa gạt một đứa bé, thật là xấu xa!"
"Hừ hừ!"
Mộ Liên Tước P0'p chặt cổ cậu, cười đắc ý, thoải mái thưởng thức việc Hữu Hữu giả vờ yếu đuối bất lực, ngón tay già nua vuốt dọc theo gương mặt cậu, sau đó nắm lấy khẩu S***g, đặt họng S***g ngay sát huyệt thái dương của Hữu Hữu, ánh mắt âm ngoan độc ác.
"Thì ra là mày cũng biết sợ cơ đấy! Tao còn tưởng rằng mày không giống với người thường, nghé con mới sinh không sợ hổ, không sợ trời không sợ đất!"
Nghé con mới sinh không sợ hổ?
Ha ha!
Trong lòng Hữu Hữu cười lạnh.
Cậu không hề sợ hổ, nhưng cậu cũng không phải con nghé con mà là chúa tể của muông thú.
"Đương nhiên là cháu sợ chứ...!" Hữu Hữu nhõng nhẽo. Cậu âm thầm cười, nhún vai vẻ thờ ơ, lúc ngẩng mặt lên lại ra vẻ đáng thương tội nghiệp, ngập ngừng nói: "Ông tư à, người lớn mấy người thật không biết tốt xấu, thế mà lại đi bắt nạt một đứa trẻ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc