Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 719

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Hiện giờ bất luận em làm cái gì, cũng không thể quay lại được nữa rồi! Em tạo ra nghiệt, lúc này còn sạch sẽ được sao!”
“Ha ha! Em biết, hiện giờ em thất bại thảm hại, em thất bại rồi! Nhưng anh cho là nói những chuyện này, em có thể bỏ qua cho anh sao?”
Mộ Liên Tước cười, lộ ra vài phần bệnh tâm thần điên cuồng, giống như mê muội vậy.
“Cho dù đêm nay em phải vùi thân ở trong này, như vậy, anh cũng phải ૮ɦếƭ cùng em, chôn cùng em!”
Tính tình của ông ta là như vậy, ông ta bị hủy diệt, cũng cần phải lôi kéo người cùng xuống cửu tuyền chôn cùng!
Ít nhất kéo Mộ Lâm Phong làm đệm lưng, cũng không tính là thiệt thòi, nếu có thể lại kéo thêm một Vân Thiên Hữu chôn cùng, như vậy lần mua bán này, cũng coi như là kiếm được đủ!
Mộ Liên Tước mở đôi mắt màu đỏ, nhìn chằm chằm Hữu Hữu đứng trước mặt, cười tàn nhẫn.
Hữu Hữu đứng trước mặt ông ta, đứng khoanh tay, tao nhã giống như thân sĩ nhỏ, khuôn mặt của cậu thanh tú tuấn mỹ, đáng yêu như ngọc.
Lông mày của cậu và Vân Thi Thi giống nhau, cũng có vài phần thần thái giống như Mộ Nhã Triết.
Đứa nhỏ này, là tình cảm của Vân Thi Thi, là con trai Mộ Nhã Triết yêu thương nhất.
Nếu Mộ Nhã Triết muốn hủy diệt ông ta, như vậy ông ta cũng tuyệt đối không buông tha anh!
Nếu ông ta phải ૮ɦếƭ, cũng sẽ không để cho Mộ Nhã Triết dễ chịu!
Vừa nghĩ đến đây, bờ môi ông ta nhếch lên, mờ hồ thấy dưới môi hình như có một vật cứng nhúc nhích.
Đột nhiên ông ta dùng lưỡi đẩy, đem miệng hàm chứa thiết bị điều khiển giữa răng và môi, trong mắt hiện lên hận ý điên cuồng!
Hữu Hữu thoáng nhìn hành động đột ngột của ông ta, иgự¢ cả kinh, nhíu mày, có chút khó hiểu.
Song khi cậu nhìn thấy thiết bị điều khiển giữa môi và răng ông ta, tim đập rớt một nhịp, mặt ngớ ra.
Đó là cái gì?
Một thiết bị điều khiển từ xa xinh xắn bỏ túi, vậy mà ông ta lấy thứ đó bỏ vào trong mồm sao?
“Đây là cái gì!”
Cậu trầm giọng chất vấn, lòng tràn đầy đề phòng.
“Ha ha! Vân Thiên Hữu, mày thông minh như vậy, nên phải đoán ra được đây là cái gì chứ?”
Mộ Liên Tước cầm thiết bị điều khiển ở lòng bàn tay, trong mắt đều là đỏ tươi: “Mày lại đây, tao sẽ nói cho mày biết, đây là cái gì!”
Mi tâm Hữu Hữu đè xuống, trên mặt là lạnh lùng: “Dựa vào cái gì tôi phải đi qua đó?”
Mộ Liên Tước cười âm trầm, gằn từng chữ nhả ra: “Dựa vào cái gì à! Nếu như tao ấn cái nút này xuống, mày sẽ vĩnh viễn mất đi người mẹ và anh trai thân yêu rồi!”
Hữu Hữu ngẩn ra, trên mặt trắng bệch, giống như tro tàn, khó có thể tin hỏi lại: “Ông nói cái gì?”
“Sao vậy? Không tin à?”
Trong mắt Mộ Liên Tước có đùa cợt, đem thiết bị điều khiển nắm chặt trong tay, trên mặt tràn ngập tàn nhẫn, bệnh tâm thần: “Ha ha! Tao sớm đã phái người chôn thuốc nổ ở nhà mày, nếu tao ấn cái nút này, ‘Bùm’ một tiếng! Ha ha, mày đoán xem, người mẹ dịu dàng và anh trai đáng yêu của mày sẽ biến thành bộ dạng gì nữa?”
Ông ta cười lạnh lùng, thưởng thức vẻ mặt Vân Thiên Hữu không ngừng biến đổi thành trắng bệch, đắc ý nói: “Một tiếng nổ mạnh, bọn họ sẽ bị nổ tung, máu thịt tung tóe, thi thể tách ra, ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!”
“…”
Trên mặt Hữu Hữu trong nháy mắt trắng bệch.
Mộ Lâm Phong nghe vậy, trong mắt lại tràn ngập khó có thể tin.
Ông ta điên rồi!
Người này hoàn toàn điên cuồng rồi!
Mộ Liên Tước, ông ta điên rồi!
Sao có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy!
Ông ta càng lúc càng hối hận mình nhìn nhầm, vậy mà còn giúp tên súc sinh này ra nước ngoài, rời khỏi nơi này!
Chu Tước đánh giá một chút Mộ Liên Tước ngoan độc, bước nhanh đến bảo vệ Hữu Hữu, nói nhỏ vào tai cậu: “Tổng giám đốc Vân, bình tĩnh một chút! Không nên dễ dàng tin tưởng ông ta! Mộ Liên Tước này có lẽ cố ý kích thích cậu.”
Cô ta nói ra toàn bộ lo lắng trong lòng.
Cô ta cũng không biết, thứ Mộ Liên Tước cầm trong tay, rốt cuộc là cái gì.
Chẳng lẽ cái nút đó thật sự là thiết bị kích hoạt thuốc nổ từ xa sao?
Không ai hiểu, cũng không có ai biết được chân tướng.
Có lẽ những lời ông ta nói đều là thật, nếu ông ta ấn cái nút đó xuống, nhà của cậu, trong nháy mắt cùng với tiếng nổ vang trời, bị nổ thành biển lửa.
Mà Vân Thi Thi và Mộ Dịch Thần, cũng sẽ vô tình hóa tan thành mây khói, máu thịt tung tóe!
Có lẽ ông ta nói những lời này, chỉ là cố ý kích thích cậu, không có trang bị thuốc nổ, không có nút điều khiển từ xa, mục đích chỉ là vì dụ dỗ lừa gạt cậu đi, làm con tin uy Hi*p!
Trong lòng Mộ Liên Tước hiểu rõ, lần này người cần mạng của ông ta, là Mộ Nhã Triết!
Đối với Mộ Nhã Triết mà nói, Vân Thiên Hữu làm con tin có giá trị cao hơn Mộ Lâm Phong.
“Tổng giám đốc Vân, cậu bình tĩnh một chút, đừng khẩn trương. Có lẽ ông ta vì muốn kích thích cậu, cho nên mới nói như vậy.”
Hữu Hữu hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tôi cũng hoài nghi như vậy!”
Cậu thông minh như vậy, sao có thể không dự đoán được điểm này.
Quan tâm quá sẽ bị loạn!
Mộ Liên Tước đúng là lợi dụng điểm này!
Cái này gọi là binh bất yếm trá, Mộ Liên Tước lợi dụng biểu hiện giả dối để đạt mục đích mê hoặc cậu, cũng có thể không phải như vậy!
Cậu không dám mạo hiểm.
Cậu không dám dùng tính mạng của Vân Thi Thi và Mộ Dịch Thần đi đánh cược!
Không ai dám cam đoan, cũng không có người biết, lúc này cái nút Mộ Liên Tước nắm chặt trong tay, rốt cuộc là cái gì.
Có lẽ ấn xuống, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ ấn xuống, giống như lời ông ta nói, cậu thật sự vĩnh viễn mất đi mẹ và anh trai rồi!
Gan Hữu Hữu luôn lớn, lúc này cậu thật sự mất đi dũng khí, cậu khó có thể lấy tính mạng của Vân Thi Thi và Mộ Dịch Thần làm tiền đặt cược!
Nhưng mà dù trong lòng nóng như lửa đốt, cậu vẫn duy trì vẻ mặt trấn định như cũ, không hề chớp mắt quan sát Mộ Liên Tước, trên mặt không lộ ra chút dao động nào, cậu tinh tế suy nghĩ về người đàn ông này, cố gắng tìm chút dấu vết khả nghi trên mặt ông ta.
“Sao vậy? Không tin tao nói à? Mày cho rằng tao thật sự lừa mày sao? Nếu không tin, thử xem thế nào nhé?” Mộ Liên Tước nói xong, đưa tay ra làm bộ dạng như muốn ấn nút trước mặt cậu, làm bộ muốn ấn xuống.
Hữu Hữu không kìm nén được, cao giọng ngăn cản: “Đợi đã!”
Cậu vừa dứt lời, khóe miệng Mộ Liên Tước cong lên, trong mắt chớp mắt hiện lên ý cười vì thực hiện được âm mưu của mình.
“Như vậy, mày lại đây! Ngoan, đến chỗ tao.”
Mộ Liên Tước hướng dẫn mê hoặc từng bước, giống như ma quỷ tà ác, không ngừng thôi miên cậu: “Lại đây, bé ngoan, đến chỗ tao này!”
Hữu Hữu nhếch môi, vừa mới bước một bước, Lisa ngăn cản trước mặt cậu.
“Ông ta đang lừa cậu đó!”
Lisa đè thấp giọng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, trên mặt hiện lên cảnh giác: “Cậu đừng đi qua.”
“Tránh ra.”
Hữu Hữu cười tao nhã nói: “Lisa, tránh ra.”
“Tôi không thể để cậu mạo hiểm được.”
Lisa cứng đờ người, lại không có ý định nhượng bộ chút nào.
Cô bé không thể trơ mắt nhìn cậu đi vào chỗ ૮ɦếƭ được!
Nếu lúc này cậu rơi vào tay Mộ Liên Tước, thì lành ít dữ nhiều rồi.
(1) Binh bất yếm trá: Trong chiến tranh thì không ngại việc lừa dối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc