Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 715

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lời này hoàn toàn chọc giận Mộ Lâm Phong, cho nên, ngay trước mặt mọi người, ông ta lại nhất thời không thể kiềm chế giận dữ trong lòng, mất phong độ mắng một câu: “Đồ con hoang!”
Mộ Lâm Phong bị chọc giận như vậy, là bởi vì cực kì chán ghét Hữu Hữu!
Chỉ vì, nếu không có sự xuất hiện của Hữu Hữu, có khi, kế hoạch của ông ta sẽ không bị phá vỡ hoàn toàn!
Sự xuất hiện của cậu là thất bại lớn nhất của kế hoạch này, nếu không phải bởi vì cậu, vừa rồi, ông ta cũng không đến nỗi bị động như vậy.
Hữu Hữu nghe vậy, vẫn ưu nhã cười một cái, cũng không vì bị Mộ Lâm Phong mắng mỏ mà tức giận, chẳng qua là thâm thúy nói một câu: “Rốt cuộc tôi cũng hiểu, có một câu nói rất có ý nghĩa!”
Mộ Lâm Phong lạnh lùng liếc cậu một cái.
Lại nghe thấy Hữu Hữu từ từ ra vẻ triết lý nói: “Tôi sống phải cố gắng như vậy, chính là để tránh xa lũ ngu ngốc các người ra một chút.”
Nói xong, cậu bé con mặt không đổi sắc đưa mắt nhìn sang, ngạo nghễ nhìn ông ta, chính là ngụ ý, Mộ Lâm Phong chính là lũ người ngu ngốc đó.
Cậu cực ít khi nói khó nghe, nhưng Mộ Lâm Phong làm nhục cậu, sao cậu không thể trả lại ông ta chứ?
Hết lần này đến lần khác bị người ta vũ nhục mà không trả đũa, đó không phải là phong cách của cậu!
Vừa dứt lời, sắc mặt Mộ Lâm Phong lập tức đen đến cực điểm.
Có là quỷ cũng nghe ra được, ý của thằng nhóc này, là muốn làm nhục ai!
“Láo xược!”
Mộ Lâm Phong giận tới mắng thẳng ra miệng, hung ác trừng mắt nhìn cậu, cố gắng dùng sự uy nghiêm để dọa nạt đứa trẻ bảy tuổi như cái bánh bao trước mắt.
“Nếu mày còn dám hỗn láo, có tin ngay tại đây tao sẽ không tha cho mày!”
“Thật à? Ông chú hai lớn như vậy không tha cho tôi sao?” Hữu Hữu bĩu môi, nho nhã cười một tiếng: “Ông định làm gì tôi đây? Ha ha! Mỏi mắt trông chờ.”
“Ha ha! Tao có làm gì đồ con hoang như mày, cũng là giúp nhà họ Mộ thanh lý môn hộ! Nhà họ Mộ không thể tha cho đồ con hoang bôi nhọ uy nghiêm gia tộc như mày!”
Mộ Lâm Phong vừa nói, phất tay, viên sĩ quan bên cạnh liền rút một khẩu S***g lục từ bên hông ra, giơ tay lên, họng S***g đen ngòm nhắm thẳng vào mi tâm Hữu Hữu.
Hữu Hữu vẫn bình tĩnh ngồi trong xe, cũng không sợ không giận, cho dù bị họng S***g nhắm thẳng mi tâm, cũng không có chút rối loạn, dáng vẻ tỉnh táo, càng làm cho Mộ Lâm Phong giật mình!
Đứa bé này, tuổi còn nhỏ như vậy, lại có khí phách không tầm thường chút nào!
Chu Tước mở to mắt, thấy sĩ quan kia rút S***g ra, một giây sau, cô cũng không nói nhiều rút S***g, họng S***g nhắm ngay mi tâm Mộ Lâm Phong!
Tay cô vừa động, một đám binh lính xung quanh cũng ngay lập tức động thủ rút S***g, nhắm thẳng cô, đề cao cảnh giác, chỉ cần Chu Tước hơi có động tĩnh, bọn họ sẵn sàng nổ S***g bắn ૮ɦếƭ ngay lập tức!
"Bảo vệ thủ trưởng!"
Sĩ quan phụ tá gào lên một câu, khí phách truyền lệnh!
“Ông chú hai, có câu này, đừng trách tôi không nhắc nhở ông.”
Hữu Hữu ngồi trong xe, tròng mắt thẳng tắp, giờ phút này, xung quanh đều yên tĩnh, nên những lời nói non nớt của cậu trở nên rất rõ ràng.
“Chỉ cần ông động đến một sợi tóc của tôi, một giây tiếp theo, ông cũng sẽ bị bắn cho thành cái tổ ong vò vẽ!”
Hữu Hữu lạnh giọng nói xong, lại ưu nhã híp mắt cười một cái, nụ cười mang theo mấy phần ngây thơ, mấy phần đáng yêu: “Ông có muốn thử một chút không?”
Như thể một nụ cười vô tội, như thể chú nai con có đôi mắt trong sáng, lại khiến nhiều người sợ hãi.
Mộ Lâm Phong giật mình ngẩn ra, đôi môi cứng nhắc mím chặt.
Mộ Lâm Phong hoàn toàn ngẩn ra, khóe môi cứng ngắc.
Ông ta đã từng gặp qua loại người vô cùng tàn nhẫn như vậy, cho nên khi Hữu Hữu thốt ra những lời này, trong tiềm thức của ông ta lập tức cảm giác được sát khí xung quanh!
Thế mà lại có mai phục?
Ông ta nhạy cảm ý thức được, có lẽ xung quanh còn có một nhóm binh lính đang yên lặng ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó!
Mộ Lâm Phong bỗng nhiên có cảm giác buốt lạnh sau sống lưng, ông ta lăn lộn trong quân đội đã nửa đời người, cho nên biết rõ có lẽ cách ông ta chừng hơn một trăm mét có lính bắn tỉa đang phục kích!
Có lẽ là có một người đang tập kích trong bóng tối, chĩa họng S***g ngắm thẳng mi tâm ông ta!
Bởi vậy nên thằng nhóc này mới có thể thờ ơ thoải mái mà nói chuyện như vậy.
-- Nếu như ông ***ng đến một sợi tóc của tôi, một giây sau ông cũng sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ...!
Đầu óc ông ta lập tức rối loạn!
Tất cả các dây thần kinh đều căng lên.
Hữu Hữu ngồi ở trong xe, ung dung bình tĩnh, mặc dù ở trong mắt ông ta chỉ là một đứa nhóc với khuôn mặt non nớt và cái lúm đồng tiền dễ thương, thế nhưng mỗi cử chỉ của cậu đều lộ ra vẻ phi phàm quyết đoán!
Chẳng lẽ tất cả những người kia đều là người của cậu nhóc?
Mười tên lính đánh thuê trước mặt này đều nghe lệnh của một đứa nhóc mấy tuổi đầu?
Mộ Lâm Phong cảm thấy nhận thức của mình đã bị phá vỡ.
Ông ta đảo mắt liếc Chu Tước, đánh giá một lát, cuối cùng ánh mắt lại chậm rãi rơi vào trên mặt Vân Thiên Hữu!
Thằng nhóc này thực sự không tầm thường!
Dáng vẻ rất giống Mộ Nhã Triết lúc niên thiếu, chỉ là thủ đoạn còn độc ác và tàn nhẫn hơn cả cha mình!
Tuổi còn nhỏ mà đã quyết đoán như vậy, thật sự khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng nảy sinh lòng kiêng kỵ!
Trong lòng ông ta lại càng chắc chắn, thằng nhóc này là một người hết sức nguy hiểm, tuyệt đối không thể khinh thường!
Mới đầu ông ta còn tưởng rằng cảnh tượng này đều là do Mộ Nhã Triết bày bố, cho nên lúc mới nhìn thấy đứa nhóc ngồi trên xe cũng chỉ cho là đứa nhóc này cũng lắm cũng chỉ có cái miệng lợi hại một chút mà thôi!
Nhưng mà chỉ phản ứng chậm nửa nhịp thôi là ông ta đã mất mạng rồi!
Ông ta phục hồi tinh thần lại, ý thức được đứa nhóc này không phải nhân vật đơn giản!
Nhưng ông ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, một đứa bé như vậy thì lấy đâu ra thế lực đáng sợ như thế?
"Để S***g xuống!"
Chu Tước lạnh giọng cảnh cáo, cô ấy là ám vệ của Hữu Hữu, tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào uy hiếp Hữu Hữu trước mặt mình!
Cô ấy nghiêm túc cảnh cáo, ánh mắt giống như lưỡi kiếm sắc lạnh.
Dù là một người lính đã từng trải qua vô số trận chiến thì cũng không khỏi bị ánh mắt của cô ấy làm cho khiếp sợ, bàn tay cầm S***g của ông ta không khỏi run rẩy, thế nhưng vẫn không thả S***g xuống.
Chu Tước không nói hai lời, tiến lên trước, chân dài đảo qua đá một cú, đá vào bàn tay cầm S***g của ông ta.
S***g lục lập tức bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, đám lính ở bên cạnh thấy cô ấy có động tác, cho nên cũng vội vàng chĩa S***g về phía cô ấy.
Ánh mắt Chu Tước đảo qua, lập tức giơ S***g lên, "ầm" một tiếng, nổ S***g vào người lính dẫn đầu, bắn trúng mi tâm anh ta!
Tiếng S***g vang lên liên tiếp!
Chu Tước xoay người, chỉ một giây sau đã xuất hiện ngay sau lưng Mộ Lâm Phong, đặt họng S***g lên gáy ông ta, trầm giọng nói: "Ai dám lộn xộn!"
Xung quanh lập tức yên tĩnh.
Không khí giống như bị đông cứng, mọi người đều nín thở.
Sắc mặt Mộ Lâm Phong lại càng âm trầm, thế nhưng lúc này ông ta cũng không dám động đậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc