Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 711

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Anh nghiêng đầu qua, mắt liếc nhìn ông ta một cái, giống như giễu cợt, mang theo một cỗ thâm sâu chán ghét, lạnh bức người.
Chuyện đã qua, trôi qua, thì cũng thôi đi!
Ân ân oán oán của một thế hệ, chuyện cho đến bây giờ, có thể bỏ qua, anh đã sớm bỏ qua rồi!
Chỉ là Mộ Liên Tước ngàn lần không nên, vạn lần không nên động đến vảy ngược của anh!
Ông ta không nên dùng đầu động đến Vân Thi Thi, lại càng không nên dùng tâm tư động đến Mộ Dịch Thần và Vân Thiên Hữu!
Bọn họ là cấm địa trên người anh ông ta vạn lần không nên ***ng!
Nhớ lại Vân Thi Thi và Tiểu Dịch Thần ở trong tay ông ta bị ђàภђ ђạ toàn thân đều có vết thương.
Lại còn Hữu Hữu suýt nữa bị ông ta phái sát thủ đi làm cho mất mạng, Mộ Nhã Triết hận không thể băm ông ta ra làm vạn đoạn, khó có thể xóa đi cơn giận trong lòng anh!
“Mộ Nhị, ông làm việc đúng là công bằng. Mộ Tứ ở trong mắt ông là tay chân, là anh em. Mà tôi thì sao? Chỉ là một con cờ trong tay ông mà thôi! Cho nên ông có thể che chở tay chân, anh em của ông lần nữa, mà cảm tình đối với con cờ, ông tất nhiên sẽ không cần chăm sóc. Bởi vì chỉ là quân cờ mà thôi, chỉ cần nghe lệnh làm việc, không cần thêm tình cảm vào!”
Mộ Nhã Triết xoay người lại, nhìn ông ta đầy thâm sâu: “Cho nên cho dù tôi đau đớn, tôi tuyệt vọng, ở trong mắt ông, cũng là chuyện không cần quan tâm! Tôi không muốn làm quân cờ của ông, tôi cũng có tình cảm của tôi! Mộ Tứ mạo phạm người không nên mạo phạm, tất nhiên phải trả giá thật nhiều! Không phải sao?”
Mộ Lâm Phong ngẩn ra.
Bị lời nói vạch trần của Mộ Nhã Triết làm cho thẹn quá thành giận, hiện lên mặt rất nhanh.
Sắc mặt Mộ Lâm Phong biến đổi, ánh mắt sắc bén như chim ưng, gió bão đáng sợ nổi lên, tức giận quát lớn: “Câm miệng!”
“Ha ha.”
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi, khóe môi nhếch lên, cười tựa tiếu phi tiếu.
“Tôi nói sai rồi sao? Chẳng lẽ cho đến nay, ở trong mắt ông tôi không phải là một quân cờ sao? Không cần lo lắng đến cảm nhận. Mộ Nhị, chuyện cho đến bây giờ, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ! Sau này nếu như ông muốn tôi kính ông vài phần tình cảm thì mọi việc đừng có ép người quá đáng.”
“Vô liêm sỉ! Đại nghịch bất đạo, câm miệng cho chú!”
Mộ Lâm Phong hoàn toàn không khống chế được, giơ cây gậy trong tay lên, giơ lên cao, đánh mạnh về phía anh, đánh mạnh về phía vai của anh!
“Rắc” một tiếng.
Mộ Nhã Triết không có trốn tránh cây gậy, cây gậy cứ như vậy tàn nhẫn đập vào đầu vai anh, gãy thành hai đoạn, cây gậy tàn bay ra, đập trúng cửa sổ thủy tinh, nháy mắt vỡ thành một đóa hoa nhỏ.
“Rầm” một tiếng.
Rất nhanh cửa sổ vỡ tan dưới đất.
Mộ Lâm Phong cả kinh, cũng bị động tĩnh này làm cho hoảng sợ, khi ông ta tỉnh táo lại, mới ý thức được mình rốt cuộc đang làm cái gì!
Ông ta vậy mà lấy cây gậy bằng gỗ lim đánh lên vai Mộ Nhã Triết.
Ông cụ ở trên giường trông thấy một màn này, nhưng mà không có sức nói cái gì, chỉ mệt mỏi và thất vọng nhắm mắt lại, rất thương xót và cảm thấy thật đáng buồn!
Nhà giàu có thương tâm, lại một lần nữa vô cùng nhuần nhuyễn hiện ra trước mắt ông.
Mộ Nhã Triết đứng trước mặt Mộ Lâm Phong, trên mặt không chút thay đổi, không có chút đau xót nào, giống như cây gậy đó không đánh lên người anh vậy.
Chỉ là trong mắt lạnh lùng giống như tuyết rơi mùa đông.
“Một gậy này là tôi nợ ông. Chuyện cho đến bây giờ, ân của ông đối với tôi, nên trả nợ rồi!”
Nói xong anh cười lạnh lùng, xoay người rời đi.
Mộ Lâm Phong trông thấy anh đi xa, ngồi xuống ghế.
Mộ Thịnh vô lực nhắm hai mắt lại, đau xót than một tiếng, lại chỉ cảm thấy xót xa!
Xe chạy nhanh trên đường.
Đi đến đường cao đốc đột nhiên dừng lại.
Mộ Liên Tước khẩn trương nhìn xung quanh, *** nhảy vọt lên đến cổ họng.
Đường phía trước của chiếc xe bị một nhóm bộ đội thần bí chặn đường đi.
Chỉ thấy phía trước xe là một chiếc xe Bentley dài, phía sau xe Bentley có năm chiếc xe vũ trang theo phía sau.
Ba hàng đều là lính đánh thuê được võ trang toàn bộ, đứng chắn đường, hoàn toàn ngăn cản đường đi.
Trên xe Bentley, Vân Thi Thi tao nhã ngồi ở ghế sau, trong tay nâng một cái cốc chân dài, trong cốc tỏa ra bọt khí cô ca.
Cậu giống như thân sĩ, nhẹ nhàng ngậm chặt ống hút, uống một ngụm, Chu Tước ở bên cạnh cúi người xuống, nói vào bên tai cậu: “Xe được cản lại rồi ạ.”
“Kiểm tra một phen, trên xe có phải có Mộ Liên Tước hay không!”
Cậu lạnh giọng dặn dò.
Dạ.
Trước đó Hữu Hữu đã sớm bố trí, cậu biết được sáng sớm ngày mai Mộ Liên Tước sẽ được hộ tống rời khỏi nước, bay đi San Francisco, bởi vậy cậu quyết định đêm nay ra tay, bắt Mộ Liên Tước.
Khi người của cậu đuổi tới, Mộ Liên Tước đã bị người ta ςướק đi rồi.
Hiện trường đầy người nằm bất động, tất cả binh lính đều bị hạ gục bởi một chiêu, không ૮ɦếƭ, vẫn còn thở, nhưng mà nhìn vết thương trên người bọn họ, người bắt cóc Mộ Liên Tước đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, bản lĩnh rất giỏi.
Giống như Pu't tích của lính đánh thuê để lại.
Hữu Hữu biết được Mộ Liên Tước bị bắt cóc, lập tức bao vây mỗi tuyến đường, trên mỗi tuyến đường đều cho người canh giữ.
Nhưng mà cậu không có biết người ςướק Mộ Liên Tước đi là Mộ Nhã Triết.
Có đôi khi, huyết mạch đúng là thần kỳ, hai cha con ngầm hiểu nhau, có cùng một ý nghĩ.
Sau khi xe được ngăn lại, thuộc hạ của Mộ Nhã Triết là đội phó Chu bước xuống xe, nhìn thế trận trước mặt, không khỏi nhíu mày.
Khi anh ta còn đang giật mình, lại trông thấy cách đó không xa trên xe Bentley, một người phụ nữ dáng người cao gầy, khí khái hào hùng bức người bước xuống xe.
Mái tóc vàng được cắt gọn gàng rất đẹp trai, cắt gọt cho đến lỗ tai, mặc áo ba lỗ võ trang, lộ ra đường cong dáng người lả lướt.
Chỉ là trên thân thể cô ta, tản mát ra sát khí lạnh lùng vô hình, như mũi tên bắn đến!
Đội phó Chu nhíu mày, vẻ mặt không vui, hiện lên cảnh giác: “Các người là ai?”
“Đừng nói linh tinh nữa! Người trên xe để lại! Các người rời đi.”
Chu Tước mở miệng, nói ba câu ngầm có ý cảnh cáo.
Mi tâm đội phó Chu nhăn lại càng sâu.
Tuyên bố này là muốn ςướק người trên tay anh ta rồi!
Chuyện này thực thú vị!
“Các người là người của ai? Người trên xe là người ông chủ của chúng tôi muốn mang đi, không có khả năng để người lại! Thật có lỗi, thứ cho tôi khó mà tuân theo!”
“Dong dài.”
Chu Tước lạnh lùng nói một câu: “Giao người ra đây!”
Đội phó Chu nhíu mày, nhưng mà anh ta nhìn thoáng qua phù hiệu trên tay áo của Chu Tước, phù hiệu trên tay áo rõ ràng là thuộc đội lính đánh thuê Thiên Thai, anh ta thoáng chốc bị dọa rồi!
Lính đánh thuê Thiên Thai sao?
Là tổ chức lính đánh thuê đứng đầu trên thế giới đấy sao!
Bọn họ thực sự là người của lính đánh thuê Thiên Thai sao?
Đội phó Chu sửng sốt một phen, lại nhìn lướt qua đám người, chỉ thấy đối phương chỉ có mười mấy người, thế trận mạnh, hơi thở khiếp người.
Lính đánh thuê Thiên Thai đúng là binh lính ma quỷ vinh dự đứng đầu.
Lính đánh thuê xuất thân từ lính đánh thuê Thiên Thai, thực lực đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nếu muốn động chân động tay, cục diện chỉ nghiêng về một phía.
Đáng ૮ɦếƭ!
Những binh lính ma quỷ này rốt cuộc là do ai phái đến?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc