Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 708

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

*nô lệ của vợ
“Ngoan ạ, ngoan ngoãn đợi mẹ về nhà!” Tiểu Dịch Thần lộ ra lúm đồng tiền rực rỡ.
Vân Thi Thi để Tiểu Dịch Thần xuống, đi đến bên cạnh Mộ Nhã Triết, ôm lấy vai anh từ phía sau.
“Anh về nhà lúc nào thế?”
Mộ Nhã Triết thuận theo tự nhiên cầm cánh tay cô, nhàn nhạt nói: “Bốn giờ.”
Anh vừa mới mở miệng, Vân Thi Thi nghe ra được trong giọng nói trong veo và lạnh lùng của anh, tâm tình hình như không được tốt.
“Anh có vẻ… Tâm tình không được tốt?”
Mệt mỏi và không vui trong mắt Mộ Nhã Triết lóe một cái rồi biến mất, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhếch môi mỉm cười: “Không có.”
“Không có sao? Nghe ngữ khí của anh, xem ra anh có tâm sự.”
Tâm tư Vân Thi Thi rất nhạy bén, bởi vậy nhận ra được anh tâm sự nặng nề.
Mộ Nhã Triết lại dỗ dành an ủi nói: “Đừng nghĩ nhiều, anh không có chuyện gì.”
Anh xoay người, nhìn cô hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“A… Buổi chiều em đến trung tâm thương mại mua sắm một chút đồ dùng hàng ngày.
“Mua sắm sao? Cần mua sắm cái gì?”
“Giường này, chăn này, gì gì đó…”
Kết quả là giữa đường bị nhận ra, may mà có Cung Kiệt giúp, nếu không thì cô rất là chật vật!
Mộ Nhã Triết không nói nên lời. “Ở trong nhà đều có chăn và giường, không cần đi mua sắm.”
“Bởi vì cần, mới đi mua sắm thôi…”
Vân Thi Thi trầm ngâm một lát, lập tức đem chuyện buổi chiều Vân Nghiệp Trình gọi điện thoại đến cho cô, lời ít mà ý nhiều theo sát lặp lại lời ông nói.
Cuối cùng cô cười nói: “Chú nhỏ cho đến nay đều luôn chăm sóc nhà chúng em. Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, em không giúp được mấy, nhưng nếu có thể giúp được, em sẽ cố gắng giúp!”
“Ừ! Nhưng mà hiện tại em ra cửa, cẩn thận một chút! Nhỡ đâu để người ta nhận ra được, rất nguy hiểm.”
Mộ Nhã Triết vừa dứt lời, Vân Thi Thi nghĩ đến chuyện xảy ra lúc chiều, nhiều người vây đuổi chặn đường cô như vậy, nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ hãi.
“Sau này cần mua sắm cái gì, nói cho anh biết, anh sẽ sai người đi chuẩn bị! Em ra cửa anh không yên tâm lắm.”
*** Vân Thi Thi ấm áp, gật đầu nói: “Dạ, em biết rồi.”
Mộ Nhã Triết ôm cô vào trong ***, cũng chẳng kiêng dè ở trước mặt hai đứa bé, hôn môi và gò má cô.
Vân Thi Thi đẩy đẩy vai anh, đè thấp giọng nói thầm: “Này, bớt phóng túng một chút! Đứa bé còn đang ở đây đó!”
“Không sao, để cho bọn chúng thực tập một chút cũng được.”
Thực tập một chút…!
“Giáo dục” này cũng quá sớm rồi!
Mộ Nhã Triết dịu dàng hỏi: “Tối nay không nấu cơm ở nhà, chúng ta ra ngoài ăn, em muốn ăn cái gì?”
“Em… Nhất thời không nghĩ ra được nha.”
Vân Thi Thi quay đầu nhìn thoáng qua Hữu Hữu: “Hữu Hữu, con muốn ăn cái gì?”
“Con nghe mẹ!” - - “Con trai bảo bối thứ nhất của mẹ” trả lời.
Vân Thi Thi im lặng một phen, lại hỏi Tiểu Dịch Thần: “Tiểu Dịch Thần, con thích ăn cái gì?”
“Con cũng nghe mẹ!” - - “Con trai bảo bổi thứ hai của mẹ” ngoan ngoãn đứng thành hàng.
Khóe mắt Vân Thi Thi cong lên, vắt óc suy nghĩ thật lâu, rơi vào đường cùng, quay đầu lại nhìn Mộ Nhã Triết: “Anh có chủ ý gì không?”
“Anh nghe lời em” - - Cuối cùng thê nô dịu dàng nhìn cô, trả lời như vậy.

Này, có cần phải như vậy không?
Đem vấn đề khó “Đêm nay đi ăn chỗ nào” ném cho cô vậy à?
Trái lo phải nghĩ, quán pizza, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần không thích ăn.
Quán ăn tiêu chuẩn, Mộ Nhã Triết ăn cũng chán ngấy rồi!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đề nghị của Vân Thi Thi là một nhà bốn miệng quyết định đi ăn đồ ăn Trung Quốc.
Đêm nay, Mộ Liên Tước luôn cảm giác trong lòng không yên ổn.
Mộ Lâm Phong định sáng mai sẽ đặt vé máy bay cho ông ta đi San Francisco, buổi tối nay, Mộ Lâm Phong đã chu toàn cho ông ta, thu xếp một nơi ở ổn thỏa ngay trong vùng.
Sở dĩ nói là một nơi ở tốt, đó là bởi vì nơi Mộ Lâm Phong dàn xếp gần doanh trại quân đội, hơn nữa cách nơi Mộ Liên Tước ẩn nấp không xa là nơi đóng quân của bộ đội địa phương, trong phạm vi trăm dặm, đều là người của Mộ Lâm Phong, có thể nói, vô cùng an toàn.
Nhưng mà Mộ Liên Tước vẫn không yên tâm, lúc nào cũng đứng ngồi không yên.
Ngụ ý của Mộ Lâm Phong cũng rất rõ ràng.
Tình cảm mấy chục năm trời, anh em một nhà, đương nhiên ông ta sẽ không trơ mắt mà ngồi nhìn, thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, nhưng mà những việc ông ta có thể làm cũng chỉ đến vậy, sau khi đưa ông ta ra nước ngoài, Mộ Liên Tước chỉ có thể nơi tìm an cư lạc nghiệp khác, Mộ Lâm Phong không thể giúp đỡ nhiều hơn!
Sau khi Mộ Liên Tước rời khỏi đây, những việc còn lại đều nằm ngoài tầm tay của Mộ Lâm Phong.
Nhưng mà Mộ Lâm Phong có nhắn nhủ rất rõ.
Rằng —— Mộ Nhã Triết tuyệt không sẽ dễ dàng mà buông tha ông ta!
Rất có thể, đêm nay sẽ lập tức động thủ!
Đứa cháu trai này, chấp niệm rất sâu, Mộ Lâm Phong cũng cảm thấy đau đầu, mặc dù ông ta khuyên nhủ như thế nào cũng vô dụng, Mộ Nhã Triết một khi ý đã quyết, nhất định sẽ không chừa cho đối phương một đường sống, hiển nhiên là đối với Mộ Liên Tước, anh sẽ đuổi tận giết tuyệt!
Mỗi người đều có nguyên tắc riêng, đều có vùng cấm của mình.
Mà Mộ Liên Tước một khi đã phạm tới vùng cấm của anh, vậy thì cũng đừng trách anh thủ hạ lưu tình!
Mộ Nhã Triết từng nói với Mộ Lâm Phong một cách cao ngạo rằng: “Mặc kệ chú có tình cảm gì với ông ta! Nếu chú vẫn nhất quyết bao che cho ông ta, như vậy cũng đừng trách cháu không nể tình!”
Lập trường của anh rất rõ ràng.
Mộ Lâm Phong rất hiểu tính cách của Mộ Nhã Triết, một khi đã quyết sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ của mình, bởi vậy đối với Mộ Liên Tước mà nói, là anh cả, ông ta cũng chỉ có thể giúp đến như vậy, những việc còn lại, Mộ Liên Tước đành tự mình lo liệu!
Mộ Liên Tước như ngồi trên đống lửa, cảm thấy mỗi phút mỗi một giây đều dài dằng dặc.
Mộ Lâm Phong thu xếp cho ông ta một nơi dừng chân, là một căn nhà nhỏ, trong phòng không gian khá nhỏ hẹp, nơi đây vốn là nơi đóng quân, bên trong chỉ có một chiếc giường cùng một cái bàn, trên bàn một chiếc đèn bàn, toàn bộ những gì bày biện trong phòng chỉ có vậy.
Bóng đêm thăm thẳm.
Bỗng nhiên có tiếng người gõ cửa.
Mộ Liên Tước chột dạ, đột nhiên từ trên giường đứng lên.
“Ai?!”
“Tứ gia, đêm đã khuya! Ngài nên nghỉ ngơi đi!”
Hóa ra chỉ là lính gác.
Nhìn thấy trong phòng Mộ Liên Tước chưa tắt đèn, liền có ý tốt mà nhắc nhở một câu.
Mộ Liên Tước đang cầm một viên đá trắng liền ném xuống đất, có lệ nói: “Không phải chuyện của cậu! Ngoan ngoãn mà canh gác đi!”
“Vâng!”
Lính gác dõng dạc trả lời, liền rời đi ngay lập tức.
Ngoài cửa sổ, gió đêm lạnh lẽo bỗng nổi lên.
Đêm đã khuya, gió cũng lớn, rõ ràng cửa sổ đóng rất chặt, kín mít đến không có một kẽ hở, nhưng trong lòng Mộ Liên Tước lại giống như trận cuồng phong ngoài cửa sổ kia, càng lúc càng loạn, rối như tơ vò.
Ngoài cửa, lại lần nữa có người gõ cửa.
Mộ Liên Tước không kiên nhẫn nói: “Tôi không ngủ được! Đừng tới làm phiền tôi.”
“Tứ gia, xin hãy mở cửa!”
Ngoài cửa, giọng nói kia lại vô cùng cung kính lễ phép.
Mộ Liên Tước trong lòng không khỏi tức giận, cho rằng mấy tên lính gác kia thích xen vào việc người khác, liền hậm hực đi ra, vừa mở cửa, liền thấy một đám lính đánh thuê võ trang hạng nặng đứng ở cửa, sắc mặt lạnh băng.
Mộ Liên Tước lập tức run rẩy đến ngẩn cả người!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc