Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 707

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cung Kiệt không biết cậu đang oán thầm cái gì, càng K**h th**h cậu: “Hừ hừ, kỳ thật cậu cũng rất tò mò, nếu để cho mẹ cháu biết, cháu nhỏ như vậy mà đã học cái không tốt, chơi S***g trong quân đội, chơi đầu tư, chơi dầu mỏ, chơi hacker, sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Nhất định là sẽ dạy dỗ cháu một trận!”
“Cậu!” Đầu bên kia điện thoại, Hữu Hữu nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
Lúc này Cung Kiệt mới hài lòng: “Ừm! Ngoan, cháu trai nhỏ!”
“Nhưng mà cháu cũng rất tò mò!”
Hữu Hữu mỉm cười sâu xa: “Cậu đoán xem, nếu để cho mẹ biết con trai bảo bối nhỏ tuổi như vậy, chơi đùa mấy thứ đó đều là do một tay cậu thằng bé dạy, sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”
Mặt Cung Kiệt lập tức đen lại.
Hữu Hữu lại học cách uy hiếp vừa rồi của anh ta, gằn từng chữ, không chút để ý nói: “Cậu, nếu mẹ biết cậu dẫn cháu chơi dầu mỏ, mang cháu chơi đầu tư, còn xúi cháu học chơi S***g, chắc chắn sẽ bùng nổ tức giận! Mẹ mà tức giận, nghĩ thôi cũng đáng sợ rồi!”
Cung Kiệt lập tức mềm xuống, hoàn toàn không còn uy phong như vừa rồi: “Hữu Hữu, có chuyện gì thì cứ bàn bạc, không nên hơi một tí là uy hiếp người ta!”
Hữu Hữu cũng hài lòng rồi. Một ván này, hòa nhau! Ai cũng không thiệt thòi!
Luận về tài ăn nói, cậu cũng chưa từng thua người nào.
Cung Kiệt cầm di động, có vô số lời muốn hỏi.
Anh ta và Vân Thi Thi thất lạc 15 năm, 15 năm đó, hoàn cảnh không ngắn không dài, nhưng mà chiếm cứ ba phần tư cuộc sống của anh ta.
Thời gian ngăn cách dài như vậy, anh ta lại có vô số lời muốn nói, vô số lời muốn hỏi, nhưng mà nói đến yết hầu, lại bị ngăn lại, một lát lại không thể nghĩ được nên hỏi cái gì!
Hoặc là muốn hỏi rất nhiều chuyện, nhưng trong lúc này anh ta không biết nên hỏi từ đâu trước.
Anh ta muốn biết 15 năm qua chị có sống tốt không?
Có chịu ấm ức gì không?
Có bị bắt nạt hay không?
Mười lăm năm trước, sau khi bị thất lạc, chị đã đi đâu?
Được người ta nhận nuôi sao?
Năm ấy mười tám tuổi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà chị còn nhỏ tuổi như vậy, đã sinh đứa bé?
Cung Kiệt vừa nghĩ đến đây, trái tim đau đớn.
Mười tám tuổi, còn nhỏ như vậy, ở đất nước này, cô gái còn nhỏ hẳn là còn đang đi học!
Anh ta tính toán một chút, lúc đó chị ấy hẳn là còn đang đi học, còn chưa có tốt nghiệp!
Lúc học liền sinh đứa bé, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ…
Bị con trai bắt nạt sao?
Cung Kiệt chỉ có thể nghĩ đến duy nhất giả thiết này.
Mười tám tuổi, tuổi trẻ ngây thơ, chưa biết mùi đời, con gái rất dễ bị con trai lừa gạt, ngây ngốc giao phó trái tim, lại bị đùa bỡn.
Lại còn bị… xâm phạm?
Hoài nghi như vậy, lửa giận trong lòng Cung Kiệt đột nhiên nổi lên!
Nếu để anh ta điều tra ra được, bảy năm trước rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nếu để anh ta tra được rõ ràng, người đàn ông bắt nạt chị là ai, anh ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn, đem người đàn ông đó băm thây vạn đoạn, vứt xuống biển cho cá ăn!
Trong phòng ăn, Mộ Nhã Triết tao nhã hắt hơi một cái, vẻ mặt hoài nghi.
Có người nói xấu anh sao?
Hữu Hữu nhận ra được hơi thở của Cung Kiệt trầm trọng, cũng không biết anh ta suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt hỏi: “Cậu chủ Cung, cậu suy nghĩ gì thế?”
“Cháu gọi cậu là gì?” Cung Kiệt không vui nhíu mày, nhắc nhở cậu.
Lúc này Hữu Hữu mới phản ứng kịp, không tình nguyện nói thầm một câu: “Lập tức sửa lại, không thích ứng thôi! Cậu!”
“Ngoan! Sau này gọi cậu là được rồi!”
“Có đôi khi vận mệnh đúng là rất biết cách trêu đùa người ta!”
Hữu Hữu ra vẻ người lớn cảm thán một câu.
Không nghĩ đến thế giới có hơn sáu mươi triệu người, lại còn nhỏ như vậy, đổi tới đổi lui, kết quả đúng là người một nhà.
Nói như vậy, ông ngoại của cậu là chủ nhân nhà họ Cung, Cung Thiếu Ảnh rồi.
Khóe môi Hữu Hữu cong lên.
Nhân sinh đúng là huyền ảo, thực kỳ diệu!
“Mẹ cháu mười tám tuổi liền sinh ra cháu?”
Cung Kiệt vẫn hỏi ra nghi vấn từ tận đáy lòng: “Chị ấy trẻ tuổi như vậy, liền có thai cháu, lúc đó chị ấy còn đang tuổi đi học, chắc là chưa có tốt nghiệp đâu nhỉ?
Sao còn trẻ như vậy mà đã sinh con rồi?”
Hữu Hữu ngẩn ra, không có trả lời trước tiên.
Chỉ nói mập mờ: “Kỳ thật mẹ cháu đẻ song bào thai… Cháu còn có một anh trai nữa!”
Nhưng mà cậu tránh đề tài kia.
Cậu không có khả năng nói chuyện bảy năm trước!
Bảy năm trước, nhà họ Vân phá sản, mẹ vì thay nhà họ Vân trả nợ nần cho nên mới cùng nhà họ Mộ ký hợp đồng mang thai, việc này nếu để cho Cung Kiệt biết, chỉ sợ trong lòng anh ta lại tăng thêm một mối thù máu chảy đầm đìa rồi.
Đời này khó mà bỏ qua thù oán với nhà họ Mộ.
“Chị ấy kết hôn rồi sao?”
Cung Kiệt cực kỳ quan tâm vấn đề này.
Hữu Hữu sờ sờ mũi, nói: “Kết hôn rồi ạ! Nhưng mà bởi vì thân phận của mẹ có chút đặc biệt, còn chưa có làm lễ cưới ạ.”
Trong cảm nhận của cậu, mẹ và cha xem như là kết hôn, chỉ là thiếu một tờ giấy chứng nhận và một hôn lễ long trọng.
Nói như vậy, mẹ và cha xem như không có giấy chứng nhận ràng buộc.
“Thân phận gì?”
“Mẹ là minh tinh đó…! Hiện giờ mẹ bận rộn với sự nghiệp, cho nên hôn lễ tạm thời chưa có làm.”
Cung Kiệt càng nghe càng mơ hồ: “Cho nên chị ấy là chưa cưới đã sinh con sao?”
Khóe môi Hữu Hữu cong lên, “Dạ, có thể nói là như vậy.”
Mí mắt Cung Kiệt lóe lên một cái.
“Nếu đã có đứa bé, vì sao không kết hôn? Chưa cưới mà sinh con, đối với người phụ nữ mà nói, nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng sẽ không được tốt lắm!”
Ngữ khí của anh ta đột nhiên lạnh xuống: “Chẳng lẽ thằng khốn đó muốn đùa bỡn chị gái cậu?”
Hữu Hữu bị ngữ khí hung thần ác sát của anh ta làm hoảng sợ: “Cậu, bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút, đừng kích động!”
“…”
Cung Kiệt không thể bình tĩnh.
Hễ động đến vấn đề của Vân Thi Thi, anh ta vô cùng tích cực.
“Cậu, cậu quan tâm quá sẽ bị loạn, bình tĩnh một chút thôi! Nếu cha không cho mẹ một danh phận, đừng nói là cậu, cháu cũng sẽ không đồng ý!” Hữu Hữu tao nhã cười nói.
“Cho nên người đàn ông đó là ai?”
Cung Kiệt nhả mấy chữ từ kẽ răng.
Đối với người đàn ông của Vân Thi Thi, không biết vì sao anh ta lại ôm địch ý rất lớn.
Lúc nghe thấy còn có chút cảm xúc chua xót!
Hữu Hữu chảy mồ hôi lạnh.
Cậu nhìn thấy rõ ràng rồi.
Cung Kiệt này thực ra là cuồng chị…
Khóe mắt Hữu Hữu giật giật, nói cho qua chuyện: “Cháu đi chuẩn bị bữa tối, cậu, nếu rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp! Cháu tắt máy đây…”
“Đợi một chút, cháu còn chưa có trả lời cậu…”
Không đợi Cung Kiệt nói xong, Vân Thiên Hữu đã tắt điện thoại.
Hữu Hữu đi vào phòng khách, đúng lúc Vân Thi Thi trở về, Hữu Hữu còn chưa kịp đến đón thì Tiểu Dịch Thần đã chạy vội đến, lập tức nhào vào lòng cô.
“Mẹ, mẹ đã về rồi!”
Cậu vui mừng khôn xiết ôm chặt Vân Thi Thi.
Một ngày không gặp như cách ba thu.
Hữu Hữu liếc nhìn qua: Đúng là thằng nhóc dính người!
Vân Thi Thi cúi người xuống, sờ sờ đầu cậu, “Tiểu Dịch Thần, ở nhà có ngoan hay không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc