Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 701

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mà nhất cử nhất động của nhà họ Cung lại từng giây từng phút ràng buộc vận mệnh thế giới, trên đời này, mỗi một cuộc chiến đều gắn liền với nhà họ Cung!
Nói cách khác, thực lực của nhà họ Cung thế nào, e là tất cả các dòng họ khác hợp lại cũng không sánh được!
Huống hồ, hai nhà họ Cung và họ Mộ lại là kẻ thù truyền kiếp!
Hữu Hữu vẫn còn nhớ rõ, Cung Kiệt vừa nghe nhắc đến nhà họ Mộ là đã hận thấu xương!
Chuyện này tuyệt đối không được!
Cậu không hề hy vọng nhà họ Cung sẽ nhận mẹ về.
Nghĩ đến chuyện cậu sẽ phải gọi Cung Kiệt là "cậu", trong lòng cậu đã không thể thoải mái rồi.
Lại nghĩ đến lúc đó Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết mặt đối mặt, kẻ thù gặp nhau, hai mắt long sòng sọc, thế nhưng dựa theo thứ bậc thì một người phải gọi là em vợ, một người phải gọi là anh rể...
Nghĩ đến chuyện Cung Kiệt nhìn thấy Mộ Nhã Triết thì sẽ nghiến răng kèn kẹt, hình ảnh này thật sự rất đáng sợ!
Lúc trước, người hại ૮ɦếƭ bà ngoại là nhà họ Mộ.
Mặc dù Mộ Thịnh không phải hung thủ trực tiếp nhưng chính ông đã gián tiếp là kẻ đầu sỏ gây ra cái ૮ɦếƭ của Mộ Khuynh Thành.
Chắc chắn là Cung Kiệt hận Mộ Thịnh thấu xương.
Đương nhiên cũng rất hận Mộ Nhã Triết.
Mối thù truyền kiếp giữa hai nhà họ Cung và họ Mộ này, cho dù nói thế nào thì cũng rất khó xóa bỏ!
Nhưng những chuyện này còn chưa phải là trọng điểm!
Trọng điểm là, Hữu Hữu không hề hy vọng mẹ sẽ biết thân phận thực sự của cậu!
Nếu để cho mẹ biết, cậu còn nhỏ tuổi như vậy đã dính líu đến νũ кнí, dầu mỏ,...
Không biết đến lúc đó mẹ sẽ có sắc mặt như thế nào!
Hữu Hữu đau đầu vỗ trán, huyệt thái dương nhảy dựng thình thịch, có chút đau đớn.
"Tổng giám đốc Vân, chuyện này có cần báo với cậu Cung không?"
"Tạm thời khoan đã!" Hữu Hữu trầm giọng nói: "Để cháu nghĩ kỹ xem nên xử lý chuyện này như thế nào."
Vừa dứt lời, cánh cửa đang đóng bỗng nhiên mở ra.
Hữu Hữu xoay người, nhìn thấy Mộ Nhã Triết đã quay lại, lập tức hạ thấp giọng: "Cháu có việc phải cúp máy trước! Sẽ gọi cho chú sau!"
"Được!"
Nói xong, cậu liền cúp điện thoại, giấu đi vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi, ngẩng khuôn mặt tươi cười đáng yêu lên: "Cha đã về rồi ạ!"
Mộ Nhã Triết đứng ở cửa, cả người mệt mỏi.
Anh hơi cúi đầu, nhìn thấy Hữu Hữu ngoan ngoãn chào đón anh, nhận lấy áo khoác trong tay anh treo lên giá, trong lòng anh nổi lên một tia ấm áp.
"Hữu Hữu, để cha ôm con một lúc nào!"
Anh vươn tay ra ôm Hữu Hữu vào trong иgự¢.
Cậu nhóc rất nhẹ, gầy hơn Tiểu Dịch Thần khá nhiều. Mộ Nhã Triết hôn lên khuôn mặt hồng hào của cậu nhóc, dịu dàng hỏi: "Mẹ và anh con đâu?"
"Anh vẫn đang ngủ trưa, mẹ ấy à, đã đến trung tâm thương mại mua sắm rồi, cha chờ một lát, chắc là mẹ sắp về rồi!"
"Ừm!"
"Cha, cha có khát không, con pha trà cho cha nhé?"
"Không cần đâu."
Mộ Nhã Triết đi đến trước sô pha, ôm cậu nhóc ngồi xuống. Anh ôm lấy Hữu Hữu, ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo trong lòng bàn tay cậu nhóc, khóe môi khẽ cong lên: "Hiếm khi con ngoan ngoãn trước mặt cha như vậy!"
Trước đây, Hữu Hữu chỉ bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy trước mặt Vân Thi Thi, còn đối với anh, lúc đầu cậu nhóc vô cùng bài xích và xa lánh, mãi về sau mới gần gũi hơn một chút, đến tận hôm nay mới rộng lòng đón nhận anh như thế này.
Thằng nhóc này đã hoàn toàn thừa nhận anh rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu đỏ lên, thế nhưng vẫn lạnh lùng "hừ hừ" mấy tiếng, kiêu ngạo nói: "Cha đừng đắc ý, nếu không phải cha là người đàn ông mà mẹ con nhận định thì còn lâu con mới ngoan ngoãn với cha như vậy!"
Mộ Nhã Triết cười, cũng chẳng muốn vạch trần cậu nhóc.
"Ừ!"
Tính cách cậu nhóc này không được tự nhiên cho lắm, anh đã từng lĩnh giáo!
Mộ Nhã Triết mỉm cười, hôn lên khuôn mặt mềm mịn của cậu nhóc: "Con nói như thế nào thì chính là như thế đó!"
Tiểu Dịch Thần cũng đã thức dậy, đi xuống giường, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi ra cửa, thấy Mộ Nhã Triết đã về thì lập tức nhào tới trong lòng anh.
"Cha, cha đã về rồi!"
Hai đứa nhóc đáng yêu quẩn quanh bên cạnh giống như hai con mèo con lười biếng, thân thiết ghé vào trong lòng anh.
Có hai đứa nhóc làm ầm ĩ bên cạnh, sự bức bối trong lòng Mộ Nhã Triết cũng hoàn toàn bay biến.
Điện thoại di động của Hữu Hữu đột nhiên rung lên.
Cậu nhìn qua một cái, thấy một dãy số quốc tế.
Đó là số điện thoại nội bộ của tập đoàn Cự Phong, cậu vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra, đúng là số của Cung Kiệt, lập tức cầm điện thoại đi ra chỗ khác nghe máy.
"Chú Cung, có chuyện gì sao?"
"Hữu Hữu, có một tin tức tốt muốn báo cho cháu biết!"
Đầu dây bên kia, giọng điệu vốn lạnh nhạt của Cung Kiệt lúc này lại vô cùng kích động.
Hữu Hữu theo bản năng cảm thấy không ổn.
"Chú tìm được người đó rồi!" Cung Kiệt kích động tuyên bố, dừng một chút lại bổ sung thêm: "Chú đã tìm được người mà chú vẫn luôn tìm kiếm kia!"
Lồng иgự¢ Hữu Hữu căng cứng, cậu lập tức trở nên căng thẳng, ngay cả giọng nói cũng có vẻ sắc bén: "Người nào?"
"Chị của chú, chị ruột!"
Nhắc tới Vân Thi Thi, giọng nói của Cung Kiệt bỗng nhiên trở nên dịu dàng, thậm chí là có vẻ yêu chiều: "Tên chị ấy là Vân Thi Thi!"
"Soạt soạt" một hồi.
Trong đầu Hữu Hữu trống rỗng, иgự¢ lại đau nhói, lúng ta lúng túng nói: "Vân Thi Thi? Chú... tìm thấy người đó rồi sao?"
"Phải!"
Cung Kiệt lời ít ý nhiều, tóm lược sơ qua chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
Hữu Hữu càng nghe thì càng càng thấy nhức đầu, lúc cậu biết Cung Kiệt đang ở cùng Vân Thi Thi thì lại càng lo lắng, sợ anh không cẩn thận sẽ nhắc đến thân phận của cậu trước mặt Vân Thi Thi.
"Chú Cung, bây giờ chú đang ở đâu? Cháu đi tìm chú."
"Bây giờ chú không rảnh!" Cung Kiệt lại nói: "Hữu Hữu, bây giờ chú đang ở cùng chị gái, chú định đưa chị ấy về nhà họ Cung!"
Hữu Hữu lại ngây ra.
Trời ơi!
Chuyện này cũng quá mức điên khùng rồi!
Cậu cúp điện thoại cái rụp, đứng ở bên cạnh bồn hoa nghĩ trước nghĩ sau, càng lúc càng thấy bất an.
Cung Kiệt nói muốn đưa mẹ về nhà họ Cung?
Không được, phải ngăn chuyện này lại!
Không thể để cho mẹ trở về nhà họ Cung được!
Cậu vội vàng gọi điện thoại cho Lý Hàn Lâm.
"Quản lý Lý, bây giờ cháu có việc gấp cần ra ngoài, chú đến đưa cháu đi một chuyến!"
Lý Hàn Lâm nghe ra giọng điệu gấp gáp của cậu, cho nên không nhiều lời mà hẹn mười phút sau sẽ có mặt, sau đó cúp điện thoại.
Hữu Hữu đi vào phòng, thay đổi toàn bộ quần áo trên người, đi ra phòng khách nói với Mộ Nhã Triết một tiếng, báo cho anh biết cậu có việc cần ra ngoài.
Mộ Nhã Triết nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cậu thì nhíu mày: "Con định đi đâu?"
Hữu Hữu trầm ngâm một lúc, sau đó giải thích: "Cha, con có chuyện rất quan trọng, cần phải giải quyết gấp!"
Nói xong, Hữu Hữu cũng không để ý đến Mộ Nhã Triết nữa, vội vàng đi ra khỏi cửa.
Mộ Nhã Triết giật mình, đi tới cửa thì thấy Hữu Hữu vội vàng đi lên một chiếc xe màu đen có rèm che, chiếc xe nhanh chóng lao đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc