Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 699

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Phóng viên nghe tin tìm đến, trốn trong góc lén chụp lại một màn này.
"Người đàn ông bí ẩn và ngôi sao mới Vân Thi Thi yêu hận nhập nhằng, dây dưa không rõ trước mặt mọi người!"
"Bắt gặp Vân Thi Thi ở trung tâm thương mại, người đàn ông bí ẩn bên cạnh rốt cuộc là ai?"
"Tin sốc! Vân Thi Thi công khai chuyện tình cảm, cùng dạo trung tâm mua sắm với bạn trai bí ẩn!"
...
Phóng viên vô cùng nhanh chóng đặt ra những cái tiêu đề giật gân, bắt mắt, ngay sau đó thì vội vàng xông lên trước, nhất quyết phải truy cho ra quan hệ giữa Vân Thi Thi và Cung Kiệt.
"Vân Thi Thi, xin hỏi cô quen biết người đàn ông này sao? Hai người thân mật như vậy, rốt cuộc là có quan hệ gì?"
"Vân Thi Thi, xin hỏi anh ta có phải bạn trai của cô không? Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
"Vân Thi Thi, có tin đồn nói cô và Cố Tinh Trạch có quan hệ không rõ ràng, vậy xin hỏi người này có quan hệ gì với cô? Chẳng lẽ đây chính là vị kim chủ chống lưng cho cô trong lời đồn sao?"
"..."
Mọi chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Vân Thi Thi không kịp phòng bị, sự xuất hiện của Cung Kiệt thật sự đã làm đảo lộn toàn bộ suy nghĩ trong đầu cô.
Các phóng viên không ngừng đặt câu hỏi như nã pháo, ánh đèn flash chép lóe liên tục, mà cô vẫn còn trong trạng thái mơ hồ như thể đang đi vào cõi tiên, không biết phải nói cái gì.
Mộc Tịch thấy vậy thì lập tức đi lên xua đuổi đám phóng viên đáng ghét kia.
Thật là!
Đám chó săn này y hệt như ruồi nhặng vậy! Đi đến đâu cũng bu theo!
Tình cảnh lúc này vô cùng hỗn loạn.
Cung Kiệt ôm lấy Vân Thi Thi, bàn tay to đầy sức lực đỡ lấy vai cô, muốn ôm cô xông ra ngoài đám người.
Một phóng viên liều lĩnh vọt tới trước mắt anh, giơ ra một cái microphone.
"Xin hỏi..."
Câu hỏi còn chưa ra khỏi miệng, trên mặt Cung Kiệt đã hiện lên biểu cảm lạnh như băng, nói: "Cút!"
Phóng viên bị anh đuổi thì thẹn quá thành giận, vừa muốn giậm chân thì lại nghe thấy giọng nói đầy thán phục của đám người.
"Oa, thật là lợi hại! Đúng là một người bạn trai giỏi giang!"
"Anh ấy đứng cạnh Vân Thi Thi rất đẹp đôi!"
Phóng viên kia hừ lạnh một tiếng, cầm máy ảnh lên muốn chụp một tấm ảnh Cung Kiệt và Vân Thi Thi ôm nhau, nào ngờ vừa đưa máy ảnh lên thì Cung Kiệt đã giơ tay ra, hất chiếc máy ảnh rơi xuống đất.
"Này, anh là đồ bất lịch sự, dựa vào cái gì mà làm rơi máy ảnh của tôi hả? Máy ảnh của tôi rất đắt tiền đấy!"
Phóng viên kia còn chưa nói hết lời thì đã bị người ta xách ra ngoài.
Đám người hỗn loạn giẫm đạp lên chiếc máy ảnh bị hất rơi kia.
Người của Cung Kiệt nhanh chóng đuổi tới, bắt đầu xử lý hiện trường. Với tính cách lưu loát của Cung Kiệt thì đương nhiên đám người dưới quyền anh cũng có hiệu suất làm việc rất cao, chẳng những giữ lại toàn bộ máy ảnh của phóng viên mà ngay cả điện thoại di động của đám người vây quanh lúc trước cũng bị kiểm tra một lượt, xác nhận không còn ảnh chụp nào không nên có thì mới thả người đi.
Chỉ tốn năm phút thời gian, hiện trường hỗn loạn vừa rồi đã được xử lý xong xuôi.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Mộc Tịch trợn mắt há mồm đứng bên cạnh.
Cung Kiệt xoay người, nhìn về phía Vân Thi Thi, trên mặt khôi phục lại vẻ yêu chiều: "Thi Thi, chị còn nhận ra em chứ?"
Tiểu... Kiệt?
Người này... là đứa em trai đã thất lạc mười lăm năm của cô sao?
-- Mộ Kiệt.
Trong trí nhớ của cô, đây là tên của em trai.
Vân Thi Thi kinh ngạc trừng mắt, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.
Nhưng mà chỉ một giây sau cô đã phủ định kết luận này.
Tiểu Kiệt đã mất hết tin tức từ lâu rồi.
Mấy năm nay cô cũng từng đi tìm em trai, nhưng cho đến bây giờ cũng không hề có tin tức gì, cô nghĩ có lẽ em trai đã không còn trên đời nữa rồi!
Sau vụ tai nạn xe kia, mẹ qua đời, em trai mất tích, đây là cơn ác mộng trong trí nhớ của cô.
Lúc tỉnh lại trong bệnh viện, cả thế giới của cô đã bị đóng băng rồi!
Vốn là một nhà ba người hạnh phúc, thế mà tan nát chỉ sau một đêm, chỉ còn một mình cô đơn độc trên đời.
Cô không biết phải làm cách nào mới có thể chấp nhận được sự thật rằng mẹ và em trai đều đã bỏ cô mà đi.
Nhiều đêm gặp ác mộng, tỉnh lại giữa đêm khuya, cô vẫn không thể xua tan được nỗi đau này.
Nhưng mà hiện giờ lại có một người đàn ông có vẻ bề ngoài y hệt như Mộ Kiệt xuất hiện trước mặt cô, dịu dàng gọi tên cô, khiến cho Vân Thi Thi nhíu mày.
Có lẽ là sợ sẽ bị thất vọng, cho nên không dám ôm hy vọng.
Vân Thi Thi ngẩn người nhìn anh.
"Anh... quen tôi sao?"
"Chị có phải tên là Thi Thi không? Mộ Thi Thi."
"Anh là ai?"
Vân Thi Thi vô cùng căng thẳng, thậm chí còn không dám hít thở.
"Chị không nhận ra em sao? Em là Tiểu Kiệt."
Cung Kiệt vội vàng nắm lấy bả vai cô, mười ngón tay run rẩy.
Bởi vì kích động và bất an mà trên khuôn mặt anh hiện ra vẻ lo lắng.
Vân Thi Thi híp mắt nhìn anh, cẩn thận đánh giá giọng nói và điệu bộ của anh, thật sự rất giống với cậu bé đáng yêu trong trí nhớ của cô.
Thấy Vân Thi Thi nhìn chăm chú như vậy, Cung Kiệt lại tưởng rằng cô đã hoàn toàn quên anh cho nên càng hoảng hốt, mười ngón tay càng siết chặt vai cô, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng.
"Chị... Chị thật sự không còn nhớ em sao?"
Trong giọng nói vô cùng đau đớn, thấp thoáng sự thất vọng và căng thẳng.
Cung Kiệt tiến đến gần cô hơn, khuôn mặt càng trở nên rõ ràng trước mặt cô, dường như đang muốn dùng cách này để đánh thức trí nhớ đang ngủ sâu của cô.
"Chị, người ta đều nói chị đã ૮ɦếƭ rồi, nhưng mà em không tin! Em vẫn luôn tìm chị, chỉ hận không thể lật tung cả thế giới để tìm chị! Không dễ gì mới tìm được chị ở đây, chẳng lẽ chị thật sự không còn nhớ em sao?"
"..."
-- Em vì tìm chị mà lật tung cả thế giới!
Anh vì tìm cô mà lật tung cả thế giới!
Vân Thi Thi kinh ngạc, ký ức bị phủ bụi giống như được giải thoát khỏi ***g giam, ào ào hiện ra trước mắt.
"Tiểu Kiệt! Thật sự là em sao?"
Cô rụt rè hỏi, không biết tình cảnh trước mắt là mơ hay là thực, cô mở to hai mắt đầy vẻ khó tin, hơi thở dồn dập trong ***g ***.
Trên mặt Cung Kiệt hiện lên vẻ vui sướng, lại ôm chặt lấy cô, vẻ cao ngạo hoàn toàn biến mất, giống như quay lại mười mấy năm trước, anh vẫn bám sau lưng cô, dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành.
"Chị, là em đây... Em là Tiểu Kiệt đây. Chị, em tìm được chị rồi."
Rốt cuộc cũng tìm được chị rồi!
Đôi mắt Cung Kiệt ửng đỏ.
Anh đã từng cho rằng mình thật sự mất cô rồi!
Nhưng bây giờ người mà anh vẫn hằng mong nhớ đang đứng ngay trước mắt, anh lại cảm thấy như thể đang ở trong giấc mộng, cái loại cảm giác mất rồi lại tìm được này khó có thể dùng lời để diễn tả.
"Em rất nhớ chị! Không có giây phút nào mà em không nghĩ đến chị!"
Vân Thi Thi hoảng hốt, trong ***g *** có cảm giác giống như vừa được rót vào một dòng nước ấm áp.
Cô chậm rãi giơ tay lên ôm lấy anh, giọng nói khàn khàn: "Rốt cuộc là em đã đi đâu? Chị nhớ em muốn ૮ɦếƭ!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc