Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 698

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tất cả mọi người đều bị dáng vẻ anh tuấn điển trai của Cung Kiệt làm cho mê mẩn.
Không ít người nhao nhao cầm điện thoại lên quay lại một màn này, đăng lên Microblogging, tò mò hỏi thăm bạn trên mạng về danh tính người đàn ông này.
Thế nhưng lúc này ở trong mắt Cung Kiệt, thế giới rộng lớn như vậy đã chẳng còn gì quan trọng nữa, anh chỉ nhìn thấy một mình Vân Thi Thi, tất cả những người khác đều giống như không hề tồn tại.
"Thi Thi..." Cung Kiệt thấp giọng gọi tên cô, càng ôm càng chặt hơn.
Trong lòng anh sợ hãi, sợ rằng không cẩn thận buông ra thì cô sẽ biến mất, và cơn ác mộng kia sẽ lặp lại lần nữa.
Càng sợ hãi hơn chính là, nếu lại đánh mất thì không biết đến bao giờ mới có thể tìm lại cô.
Anh tìm kiếm lâu như vậy, mọi người đều nói với anh rằng cô đã ૮ɦếƭ rồi, cô không còn trên đời này nữa rồi, nói rằng anh nên buông tha, thế nhưng anh vẫn cố chấp cho đến tận hôm nay!
Thật may vận mệnh đã để cho anh gặp lại cô, dù như thế nào cũng không thể buông cô ra lần nữa!
Mười lăm năm trước, anh đã đánh mất cô, chịu cảnh chia lìa suốt mười lăm năm.
Bây giờ, anh nhất định sẽ không buông tay!
Nếu như có thể, anh thật sự rất hy vọng thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, để cái ôm sau mười lăm năm xa cách có thể lâu hơn một chút!
Vân Thi Thi nghe thấy anh gọi tên cô, chỉ trong nháy mắt cả người cứng đờ như đá.
Cô cũng không biết rốt cuộc người đàn ông trước mặt mình là ai, thế nhưng anh lại biết rõ tên mụ của cô, hai chữ "Thi Thi" từ trong miệng anh thốt ra nhẹ nhàng, trầm trầm, lộ ra vài phần bi thương xen lẫn với vui sướng và cảm động.
Khoảnh khắc này, dường như cô cũng bị cảm xúc của anh cuốn lấy, không còn đưa tay ra đẩy anh nữa.
Theo bản năng, cô không còn bài xích cái ôm của anh nữa.
"Thi Thi, Thi Thi..."
Trong trí nhớ, có một cậu bé với khuôn mặt tương tự người đàn ông này lúc nào cũng bám theo cô như hình với bóng.
"Thi Thi! Thi Thi!"
Cậu bé cất tiếng gọi, giọng nói non nớt, trong veo như tiếng suối róc rách, hết sức êm tai.
Cô bé xoay người, nghiêm túc nói: "Tiểu Kiệt, phải gọi là chị, hiểu chưa?"
"Tiểu Kiệt không muốn. Tiểu Kiệt chỉ thích gọi tên Thi Thi thôi! Thi Thi, Thi Thi! Nghe rất hay đúng không?"
Cô bé bất đắc dĩ thở dài.
Cậu bé chạy tới trước mặt cô bé, bàn tay mềm mại khẽ nâng khuôn mặt cô, đôi mắt xinh đẹp hơi cong cong, để lộ lúm đồng tiền xinh xắn.
"Thi Thi, cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ rời khỏi nhau, có được không?"
Cô bé vẫn ra sức nhấn mạnh: "Tiểu Kiệt, phải gọi chị là chị."
"Không gọi!"
"Gọi là chị!"
"Không gọi, không gọi!"
Cậu bé không phục, nói: "Chúng ta sinh cùng một ngày, cùng lắm Thi Thi chỉ sinh trước Tiểu Kiệt mấy tiếng đồng hồ, dựa vào cái gì mà bắt Tiểu Kiệt gọi Thi Thi là chị chứ? Hừ, không công bằng!"
"Cho dù chị sinh trước em chỉ một giây thì cũng là chị của em!"
"Nhưng mà Thi Thi ngốc nghếch như vậy, hay là Thi Thi gọi Tiểu Kiệt là anh đi, Tiểu Kiệt sẽ bảo vệ Thi Thi cả đời."
"Tiểu Kiệt, em mà còn như vậy, chị sẽ không thèm để ý đến em nữa."
Cô bé bị chọc giận, giả bộ chạy đi.
Cậu bé vội vàng ngăn cô bé lại, nắm lấy tay cô bé: "Đừng đi mà, Thi Thi, chơi cùng Tiểu Kiệt đi! Tiểu Kiệt chơi một mình chán lắm!"
Giọng điệu mềm mại yếu ớt.
Cậu bé nắm lấy tay cô bé lắc lắc, ra sức làm nũng.
"Vậy gọi chị là chị đi, chị sẽ chơi cùng em."
Cậu bé dùng dằng mãi, thế nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt giận dữ của cô bé thì rốt cuộc cũng chịu thua, cúi đầu xuống, xấu hổ gọi một tiếng: "Chị!"
Giòn giã, còn rất êm tai.
"Thật là dễ nghe!" Cô bé thỏa mãn mỉm cười: "Kêu lại một lần nữa!"
Cậu bé ngoảnh đầu nhìn cô bé, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vô cùng xinh đẹp của cô bé, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng hiện lên vẻ thẹn thùng, cậu lại mở miệng lần nữa: "Chị, chúng ta chơi cùng nhau đi, có được không?"
"Được!"
...
"Thi Thi, rốt cuộc đã tìm được chị rồi!"
Cung Kiệt trầm giọng gọi một tiếng, càng lúc càng ôm chặt hơn, khiến cho cô gần như không hít thở nổi.
Cô nghe được giọng của anh, ngập ngừng một lúc lâu.
Không biết vì sao mà cô lại rất lưu luyến cái ôm này.
Rõ ràng cô không quen biết người đàn ông trước mặt.
Vì sao hai người không hề quen biết mà anh lại khiến cô có cảm giác rất thân thuộc?
Cô không hề bài xích cái ôm của anh.
Được anh ôm chặt như vậy, trong lòng cô lại xuất hiện cảm giác buồn bã và mất mát khó hiểu!
Bên tai lại truyền đến tiếng gọi: "Thi Thi..."
Giọng nói rất quen thuộc!
Nhưng tình huống này lại quá đột ngột, cô không biết phải phản ứng như thế nào.
Mọi người xung quanh lại càng mờ mịt không hiểu gì.
"Vân Thi Thi, xin hỏi hai người đang quay phim sao?"
"Người đàn ông này là ai, có thể giải thích rõ cho chúng tôi biết không?"
...
Trợ lý của Cung Kiệt đổ mồ hôi lạnh, tiến lên giữ trật tự.
Đúng lúc này, Mộc Tịch cũng chạy đến, nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông đang ôm chặt Vân Thi Thi thì liền ngẩn người, còn tưởng rằng mình tìm nhầm chỗ, một lát sau mới chỉ huy đám vệ sĩ tiến lên giải tán đám đông.
Nhưng mà Cung Kiệt là ai?
Ngay khi vệ sĩ vừa vươn tay ra chạm đến bả vai anh, cảnh tượng chỉ diễn ra trong chớp mắt đó khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Vì vậy lại càng tin rằng đây đúng là đang quay phim rồi.
Nếu không, trên thực tế làm gì có người nào lợi hại như thế chứ!
Thừa dịp Cung Kiệt kéo dãn khoảng cách, Vân Thi Thi ngẩng đầu lên, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông này thì lại bị kinh ngạc lần nữa.
"Em..."
Cô mở to hai mắt có chút khó tin, cho dù lý trí và tình cảm đấu tranh mãnh liệt thì cô cũng cảm thấy việc này là không thể tin được!
Người đàn ông đứng trước mặt cô có ánh mắt rất giống cô, đôi mắt tỏa sáng như vì sao giữa bầu trời.
Khuôn mặt anh tuấn, đường nét góc cạnh rõ ràng, mũi cao môi mỏng, giống như bức tượng điêu khắc bởi người nghệ nhân có tay nghề điêu luyện, mọi chi tiết đều rất hoàn mỹ.
"Em..." Vân Thi Thi không thốt nên lời.
Cung Kiệt cúi đầu đối diện với cô, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện ra ý cười ấm áp.
Từ trước tới giờ, nụ cười của anh luôn không che giấu vẻ lỳ lợm bướng bỉnh và ngạo mạn, không ai bì nổi, thế nhưng đứng trước mặt cô anh lại cười rất dịu dàng.
Đám người vây quanh đều mê mẩn.
"Anh ấy cười rộ lên trông đẹp quá! Không biết là đang quay bộ phim nào nhỉ?"
"Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Tên là gì? Tôi chưa từng nghe nói qua, ai nói cho tôi biết đi! Tôi sẽ mời cơm!"
...
Không ít người đã nhầm tưởng Cung Kiệt là thần tượng trong giới giải trí.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc