Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 693

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

" Bình thường, cha ở đó chăm sóc cho ông ấy. Nhưng mà nếu như vậy, có thê con ở bên này, cha sẽ rất khó chăm sóc được rồi! Hi vọng, con có thể hiểu được cha! Dù sao, bà qua đời, chú của con lại liệt nửa người, rất nghiêm trọng! Cho nên, cha muốn chăm sóc ông ấy thật tốt!..."
"Cha, cha nói gì vậy?"
Vân Thi Thi có chút dở khóc dở cười bất đắc dĩ nói: "Cha một tháng 5000 đồng, ngoại trừ tiền thuê nhà, có thể còn lại bao nhiêu để chi tiêu?"
"Cái này..." Vân Nghiệp Trình cũng không phải không nghĩ tới vấn đề này.
Buồn rầu vô cùng.
Ông cũng từng nghĩ để Vân Thi Thi giúp đỡ một chút, nhưng lại ngại mở miệng.
Lại nghe Vân Thi Thi nói: "Như vậy đi, bây giờ chúng ta ở trong nhà này, trên tầng ba, nếu như chú không ngại, có thể sắp xếp cho chú ở đó, thế nào? Nhưng mà, con chỉ sợ mấy đứa nhóc ngày bình thường làm ầm ĩ, ảnh hưởng đến chú ấy nghỉ ngơi! Nếu là lo lắng cái này, con có thể liên hệ, mua them một căn nhà gần đây, điều kiện lịch sự tao nhã một chút, yên tĩnh một chút! Như vậy, cách con cũng gần, lúc cần thiết, cũng có thể qua thăm viếng! Cha, sức khỏe cha cũng không tốt, đừng đi ra ngoài cố sức làm. Cha cứ ở nhà chăm sóc tốt cho chú đi. Con sẽ mời thêm y sĩ, định kỳ thăm khám cho chú, không chừng, có y sĩ, còn có khả năng một lần nữa đứng lên được! Cha nói có đúng hay không?"
"Cái này... Không được! Con làm việc khổ cực như vậy, còn có con cái, vốn đã bận bịu, không thể làm như thế." Vân Nghiệp Trình không muốn cô quá cực khổ, vì thiếu nợ ân tình của ông, còn phải bốn phía bôn ba.
Nếu là như thế, ông tình nguyện tự nghĩ cách khác.
"Cha, cha nhất định phải khách khí như vậy sao? Cũng không phải việc ghê gớm gì! Hiện tại, con cũng có năng lực, kiếm tiền cũng nhiều, cuộc sống cũng không như trước đây, đói rách khổ cực! Lúc này, nên hiếu thuận với cha rồi! Cha nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, phần hiếu kính này, cha nhận là đúng lẽ thường! Cho nên, cha, cha cũng đừng nói với con những lời như vậy! Con biết cha đang suy nghĩ cho con, nhưng con nghe, trong lòng lại khổ sở vô cùng."
Vân Nghiệp Trình giật mình, bỗng dưng, đầu bên này truyền đến thanh âm nghẹn ngào.
Vân Thi Thi lại không để ý đến một tiếng động nhỏ xíu này, chỉ nói: "Hơn nữa, cha. Cha nhiều năm như vậy vẫn luôn ở trong thành phố, chú lại ở quê nhà, thay cha tuân thủ nghiêm ngặt đạo hiếu, một mực chăm sóc bà nội, trước đây làm việc trên công trình, cuộc sống nặng nhọc như vậy, chú ấy cứ duy trì như vậy mười mấy năm, chịu bao khổ sở hơn nửa đời người. Huống hồ, lúc nhà chúng ta sa sút, chú cũng một mực nhớ đến chúng ta, cái gì đều nghĩ đến chúng ta! Con để ý đến chú ấy, cũng là trách nhiệm mà bề dưới nên cố gắng hoàn thành, không phải sao?"
"Thi Thi à, con có thể nghĩ như vậy, cha rất cảm động! Nhưng, con cũng không cần cái gì đều ôm vào người mình! Cứ như vậy đi, cha sẽ đem bọn họ lên, sau đó vẫn theo trước đó cha đã nói, thuê một căn nhà, trước hết để cho chú con tĩnh dưỡng, sau đó hãy nói sau!"
"Cha, cái này... Không thích hợp lắm!" Vân Thi Thi thở dài một tiếng nói.
"Ai, Thi Thi à, con nghe cha nói, cha sắp xếp như vậy, là có nguyên nhân."
"Nguyên nhân gì a?"
Vân Nghiệp Trình đề cập đến đây, lại ấp úng, không chịu nói, chỉ liên tục nói sẽ liên lụy đến Vân Thi Thi.
Dưới sự truy vẫn liên tục của Vân Thi Thi, cuối cùng ông mới thổ lộ sự việc.
Thì ra, là bởi vì vợ Vân Nghiệp Hậu, không phải kẻ hiền lành gì, khó nói vô cùng! Lần này ông nói muốn đón Vân Nghiệp Hậu lên thành phố tĩnh dưỡng sức khỏe, bà ta cũng la hét muốn theo lên.
Vân Nghiệp Hậu lúc tuổi còn trẻ, bằng một thân lao lực, xây một căn nhà mới ở quê, rất vinh quang đi cưới một người vợ, tên Tương Ngọc, Tương Ngọc này thì sao? Lần lượt sinh hai đứa con gái.
Thời gian ban đầu, gió êm sóng lặng qua đi.
Mà vào năm Vân Nghiệp Hậu xảy ra chuyện, cuộc sống này lại phát sinh một chút biến hóa rất nhỏ.
Vợ của Vân Nghiệp Hậu, bình thường không đi làm việc, ở nhà ôm đồm vài mẫu ruộng đất, bình thường xuống đất làm nông, Vân Nghiệp Hậu bên ngoài làm công, đem tiền gửi về.
Nhưng mà sau đó, lúc Vân Nghiệp Hậu làm việc, rơi xuống bị thương nặng, liệt nửa người, trụ cột trong nhà này, xem như sụp xuống, đứt hơn phân nửa nguồn kinh tế.
Lần này, tất cả gán*** cuộc sống đều đè lên người vợ ông ấy.
Ban đầu, vợ ông ấy cũng không có lời gì oán giận, ban ngày ra ngoài làm nông, buổi tối trở về, lại chăm sóc Vân Nghiệp Hậu và mẹ chồng, nhưng mà thời gian cũng không lâu lắm, Tương Ngọc lại có chút không vui.
Ban ngày lại muốn đi ra ngoài làm việc, buổi tối về còn phải chăm sóc mẹ chồng bện*** và Vân Nghiệp Hậu nằm liệt trên giường, thời gian dần trôi qua, lời oán giận có phần nhiều hơn.
Bà ta có chút bất mãn đối với Vân Nghiệp Trình, cũng có chút bất mãn đối với Vân Nghiệp Hậu.
Lúc trước Vân Nghiệp Trình cảnh nhà huy hoàng, cũng không cho mẹ ruột cái gì, chỉ gửi chút tiền về, nhưng mà lúc sa sút, Vân Nghiệp Hậu lại còn gạt bà ta, lén gửi tiền cho Vân Nghiệp Trình!
Bây giờ Vân Nghiệp Hậu nằm liệt ở giường, ông ấy chẳng những không cùng Vân Nghiệp Trình trao đổi tin tức, mà Vân Nghiệp Trình cũng tuyệt không trở lại thăm hỏi.
Bởi vậy, bà ta từng đề nghị nói, đòi lại mấy vạn đồng lúc trước cho Vân Nghiệp Trình, cũng có thể cầm cự một chút cho qua cuộc sống khổ cực.
Vân Nghiệp Hậu không chịu.
Nói Vân Nghiệp Trình cũng không dễ dàng gì, trong thành phố, cái gì đều phải, cuộc sống cũng khổ.
Hai vợ chồng ầm ĩ một trận, từ đó về sau, về phương diện chăm sóc Vân Nghiệp Hậu và mẹ chồng, lại không tận tâm tận lực như trước nữa, mà rất qua loa.
Lần này Vân Nghiệp Trình trở về vội chịu tang, biết được chuyện này, liền đưa ra ý muốn đem Vân Nghiệp Hậu đón vào thành phố.
Tương Ngọc này vừa nghe nói, liền đòi cùng theo lên thành phố.
Vân Nghiệp Trình nể mặt, không thể từ chối, nhưng Vân Nghiệp Hậu vừa nghe nói, tức giận, sợ chuyển cả nhà lên sẽ tạo ra gán*** cho Vân Nghiệp Trình, liền không chịu lên thành phố.
Tương Ngọc này ngay trước mặt Vân Nghiệp Trình liền xông lên trách móc Vân Nghiệp Hậu: "Dựa vào cái gì? Lúc anh của anh thịnh vượng và giàu có, chúng ta lại không tham cái gì của bọn họ! Lúc anh ấy có tiền, mẹ già còn không phải chúng ta chăm sóc lấy! Anh ấy sau khi làm ăn phá sản, anh còn lén sau lưng em lấy tiền đưa cho anh ấy! Tổng cộng tiền tích cóp của nhà chúng ta có bao nhiêu, anh lại lấy ra nhiều như vậy, bây giờ thì tốt rồi, một cái xe lăn cũng mua không nổi! Bây giờ thì sao, em mệt gần ૮ɦếƭ, lại phải xuống đồng làm việc, về còn phải chăm sóc anh, em chịu nổi sao? Anh ấy đã nói muốn đón anh lên thành phố hưởng phúc, vậy anh cứ đi đi! Em đi theo anh, cũng tiện chăm sóc anh hơn chút, cũng không phải mưu toan cái gì của bọn họ! Huống hồ, lên thành phố, hai đứa con gái của chúng ta cũng có thể tìm được việc làm tốt, nuôi sống gia đình, chẳng lẽ anh muốn hai đứa con gái giống như em, ở nhà làm ruộng làm nông? Không phải em nói gì anh, anh có phải đồ ngốc không hả? Cuộc sống tốt đẹp không hưởng, lại cứ muốn sống khổ cực! Anh không nghĩ cho bản thân, cũng nên suy nghĩ một chút cho em và hai đứa con gái chứ!? Để hai đứa lên thành phố, không chừng có thể tìm được người ở thành phố, có được hộ khẩu trong thành phố! Anh đây, ha ha! Anh ngược lại vì suy tính cho anh của anh! Đừng cho rằng em ham đồ gì trong nhà anh của anh, huống hồ, nhà bọn họ hiện tại có cái gì? Làm ăn rách nát, trong nhà phá sản. Đã như vậy, anh khi đó nên ở cùng với anh của anh được rồi, còn cưới vợ làm gì?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc