Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 685

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cậu chu miệng, cái miệng nhỏ hồng hào nhẹ nhàng thổi, bọt nước trong suốt theo ống thổi bay ra, lập tức bay trong không khí, theo gió mát bay lên cao, ánh mặt trời chiếu vào khúc xạ ra rất nhiều màu sắc huyền ảo.
ống thổi này là đồ trước đây Hữu Hữu tự mình chơi đùa, dùng dụng cụ đơn giản để chế tạo ra ống thổi này.
Lúc Hữu Hữu rời giường, Tiểu Dịch Thần cũng thức dậy, đứng ở bên cạnh nhìn Hữu Hữu dọn dẹp vệ sinh, lại giặt quần áo, mà vết thương trên người cậu còn chưa có khỏi, hơn nữa cậu sẽ không làm việc nhà, nhưng mà cậu cũng muốn giúp, cho nên đứng ở bên cạnh chân tay luống cuống.
Hữu Hữu đem đồ chơi trước kia mình tự làm ra, lại đổ nước xà phòng vào, để cho cậu thổi chơi.
Thổi bong bóng, là hồi ức thơ ấu của rất nhiều đứa bé, trước đây Hữu Hữu rất ít khi đi ra ngoài, cậu thích nằm úp sấp trên cửa sổ, cầm ống thổi tự chế thổi bong bóng.
Cậu cố ý thay đổi một chút, bong bóng từ ống thổi cậu làm thổi ra rất to, rất tròn!
Thứ đồ chơi này, đối với Tiểu Dịch Thần mà nói, rất là kỳ lạ!
Lúc này chơi đùa, chơi đến nghiện, ngồi ở trên bồn hoa, vui vẻ đùa nghịch, cảm thấy nó rất là thú vị!
Trước đây cậu chưa từng chơi đồ chơi như này bao giờ, cảm thấy nó rất là thú vị, nhất là nhìn bong bóng mình thổi ra to như vậy bay bay trong gió, trong lòng liền tự nhiên sinh ra cảm giác thành tựu!
“Hữu Hữu, mau nhìn kìa! Anh thổi một cái bong bóng thật to!”
Tiểu Dịch Thần đột nhiên H**g phấn kêu lên.
Vân Thi Thi bật cười một tiếng, lập tức kinh động đến Tiểu Dịch Thần, cậu ngẩng mạnh đầu, thấy là cô, vui vẻ chạy đến. “Mẹ, mẹ dậy rồi ạ?”
Vân Thi Thi ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cậu: “Ừm! Tiểu Dịch Thần, chào buổi sáng…!”
Tiểu Dịch Thần lại hừ hừ, có chút ghét bỏ liếc nhìn cô một cái: “Hừ, còn chào buổi sáng ạ? Mặt trời đều đã phơi đến ௱ôЛƓ rồi, mẹ đúng là một con heo lớn lười biếng!”
Vân Thi Thi xấu hổ: “A…”
“Mộ Dịch Thần, anh có đáng đánh đòn hay không? Vậy mà dám nói mẹ là con heo lớn lười biếng sao? Vậy anh là con heo nhỏ lười biếng! Vừa nhát lại lười biếng!” Hữu Hữu không vui, đứng một bên chống nạnh quở trách.
Vậy mà nói mẹ là con heo lười.
Thằng nhóc này ngứa da rồi!
Tiểu Dịch Thần mấp máy miệng, cười ha ha, lập tức kéo cánh tay Vân Thi Thi, đem bình chứa xà phòng để vào tay cô: “Mẹ, mẹ chơi cùng nhé? Cùng con thổi bong bóng.”
Hữu Hữu nói: “Mẹ, mẹ đừng để ý đến anh ấy!”
“Hừ! Em lại không chơi với anh nữa rồi!” Tiểu Dịch Thần có chút ấm ức chọc chọc đầu ngón tay.
Hữu Hữu lạnh lùng trợn trừng mắt. “Em muốn phơi quần áo, không rảnh cùng anh lăn qua lăn lại!”
“Vậy mẹ ơi, chúng ta chơi đi, không cần em ấy chơi cùng!” Tiểu Dịch Thần khẽ cười, giống như một tiểu tinh linh tinh quái.
Vân Thi Thi gật gật đầu, mặc cho cậu nắm tay, chạy đến vườn hoa chơi.
Hữu Hữu nhìn Vân Thi Thi và Tiểu Dịch Thần đứng ở trong vườn hoa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói tiếng cười, còn cậu thì sao? Một tay cầm mắc áo, một tay cầm quần áo, ngồi ở đây làm cu li, không khỏi có chút hờn dỗi.
Hừ…
Nhưng mà chỉ trong giây lát, mỉm cười hiện lên khóe môi cậu.
Ánh mặt trời trong xanh, tiếng nói tiếng cười, làm tâm tình cũng trở nên đặc biệt trong sáng.
Đối với cậu mà nói, đây là hạnh phúc nhỏ đơn giản!
Hữu Hữu dở khóc dở cười thở dài một tiếng, mắng một câu ‘Anh trai ngu ngốc’ rồi lai bận rộn chuyện của mình!
Xe Bentley màu đen chậm rãi chạy vào bệnh viện tư nhân của Mộ thị.
Viện trưởng sớm đã cùng một đám người đứng đợi ở cửa rồi.
Cửa xe mở ra, Mộ Nhã Triết xuống xe, viện trưởng lập tức cùng với mọi người nhiệt tình đón chào, phô trương như vậy giống như quần chúng vây quanh đức vua.
“Tổng giám đốc Mộ! Chúng tôi đợi anh đã lâu rồi!”
Viện trưởng cười nịnh nọt.
Một tiếng trước, Mẫn Vũ gọi điện thoại đến, lúc đó, viện trưởng này còn không biết trầm luân trong ôn nhu hương nào! Vừa nghe nói nhân vật lớn nhà họ Mộ muốn đến, ông ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi này.
Khối sản nghiệp chữa bệnh này, đa số các trung tâm chữa bệnh trong nước và bệnh viện tư nhân đều do Mộ thị nắm trong tay!
Mà bệnh viện Minh Đức là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất ở trong thành phố!
Viện trưởng Lý Trưởng Đức, sỡ dĩ có thể ngồi vào vị trí này là được nhà họ Mộ đề bạt, bởi vậy đối với người nhà họ Mộ, giống như là hầu hạ hoàng đế!
Mộ Nhã Triết khẽ liếc mắt nhìn ông ta, nhàn nhạt hỏi: “Người đâu?”
Anh không nói nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Viện trưởng phản ứng vài giây, sắc mặt đột nhiên trì trệ: “Người ạ? Không biết tổng giám đốc Mộ nói ai ạ?”
“Lý Trưởng Đức, tôi nghe nói mấy ngày hôm trước, chú tư của tôi có sắp xếp một người phụ nữ vào bệnh viện, tôi đến gặp cô ta!”
Viện trưởng ngớ ra một lúc, nhiều ngày rồi ông ta không ở bệnh viện, tất nhiên là không biết tình hình.
Chủ nhiệm khoa cấp cứu ở phía sau lập tức tiến lên, nói thầm bên tai ông ta vài câu, đem sự tình xảy ra mấy ngày nay ở trong bệnh viện nói với ông ta!
Viện trưởng lập tức nói: “Tổng giám đốc Mộ, người mà anh nói là người bệnh mấy ngày hôm trước Tứ gia sắp xếp ở trong phòng bệnh ạ?”
“Ừ.” Mộ Nhã Triết có chút mất kiên nhẫn, giọng nói đột ngột trầm xuống.
Trái tim viện trưởng đập nhanh, nơm nớp lo sợ nói: “Người, người… Người đã bị khống chế rồi! Tổng giám đốc Mộ, tôi phái người mang anh đi!”
Nói xong, mọi người giống như sao vây quanh trăng, đi theo sau Mộ Nhã Triết, đi vào tòa nhà bệnh viện.
Đi vào khoa tâm thần của tòa nhà.
Tầng ba, Mộ Nhã Triết đi qua hành lang thật dài, mọi người dừng lại bước chân ở cửa phòng bệnh số 5.
“Mở cửa ra.”
Bởi vì phòng bệnh khoa tâm thần khác với những phòng bệnh khác, bên ngoài là cửa phòng bằng gỗ, sau khi cửa phòng mở ra, hiện ra một cái miệng cống bằng sắt.
Mộ Nhã Triết đứng ở cửa, nhìn qua miệng cống đóng chặt, song sắt đan xen nhau, có thể nhìn rõ trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh bố trí tương đối đơn giản, tường sơn trắng tinh, lưới sắt che kín cửa sổ, cửa sổ đóng chặt, chỉ để lại một cái lỗ để thông khí.
Trong phòng bệnh trống trải, ngoại trừ đặt một chiếc giường bệnh ra thì không còn những vật khác.
Bên cạnh giường bệnh, Mộ Uyển Nhu tóc tai bù xù tựa vào giường, ánh mắt trống rỗng trừng lớn ngó ra ngoài cửa sổ, đầu tóc vốn xinh đẹp giờ phút này giống như cỏ khô, lộn xộn không thể tưởng tượng nổi.
Cũng không biết rốt cuộc trên tóc dính bẩn gì, có vẻ cực kỳ dơ bẩn.
Cô ta cứ như vậy ru rú ở giường và xó tường, cả người có vẻ ốm yếu, sắc mặt xám trắng không còn sức sống, ánh mắt trống rỗng, tựa vào giường, hai tay không ngừng quấn sợi tóc tán loạn và dơ bẩn, nói lảm nhảm không ngừng, cũng nghe không rõ ràng lắm rốt cuộc cô ta đang nhắc đến chuyện gì, giống như linh hồn của cô ta sớm đã bị một cỗ lực lượng thần bí rút hết sạch, chỉ để lại một bộ xác trống trơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc