Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 681

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hữu Hữu vừa vào văn phòng đã thấy Cung Kiệt đứng yên lặng trước cửa sổ, cả người mặc tây trang màu trắng làm nổi bật dáng người thẳng tắp.
Anh đứng im lìm trước cửa sổ, trong tay cầm một điếu xì gà.
Giống như đã chờ cậu từ lâu rồi.
Lý Hàn Lâm nhìn thấy cậu thì đi qua nghênh đón: "Tổng giám đốc Vân, cháu đã tới rồi!"
"Vâng, có chuyện gì không?" Hữu Hữu hỏi.
Lý Hàn Lâm ngẩng đầu, vẻ mặt hơi phức tạp, nhìn về phía Cung Kiệt.
Hữu Hữu nhìn theo tầm mắt của ông, nhìn thấy Cung Kiệt thì trầm giọng hỏi: "Chú Cung tìm cháu sao?"
Cung Kiệt xoay người lại, vẻ mặt âm trầm, nhìn Hữu Hữu với ánh mắt bí hiểm.
"Cháu quay lại rồi!"
"Vâng!" Hữu Hữu cười, ngồi xuống ghế sô pha: "Chú Cung, lần này đám tay chân của chú hành động có nhiều chỗ sơ suất!"
Cung Kiệt biến sắc.
"Hành động không đủ kín đáo, để lộ sơ hở, khiến cho cháu chịu không ít khổ cực. Nói đi, chú sẽ bồi thường cháu thế nào?"
Cung Kiệt hỏi lại: "Cháu muốn chú bồi thường thế nào?"
"Nhượng lại Chu Tước cho cháu đi!" Hữu Hữu mở miệng, đặt ra một điều kiện khiến người khác kinh ngạc.
"Chu Tước?" Cung Kiệt cong khóe môi, thờ ơ hỏi lại: "Thế nào, cháu nhìn trúng cô bé đó rồi sao?"
"Vâng ạ!" Hữu Hữu thẳng thắn: "Ngoài cô ấy ra, chú cho cháu thêm một ám vệ nữa! Điều kiện này có được không?"
Cậu yêu cầu như vậy là đã có tính toán.
Bên cạnh cậu đã có Lisa có thể đảm bảo an toàn cho cậu.
Nhưng bên người mẹ, cậu cũng phải tìm một ám vệ để đảm bảo lúc cần thiết có thể bảo vệ cho mẹ.
Dù sao cậu cũng không muốn chuyện vừa rồi xảy ra lần nữa!
Đội lính đánh thuê Thiên Đàng đều là những người có tố chất rất cao, binh lính bình thường không thể sánh được.
Bọn họ đều là những thích khách giỏi ẩn náu, trang bị VK khắp người, nếu để họ bảo vệ cho mẹ thì cậu hoàn toàn có thể yên tâm.
Bởi vậy cậu mới đặt ra điều kiện như vậy cho Cung Kiệt.
Cung Kiệt cười, rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của cậu: "Cháu đã mở miệng đòi người, chú có thể không đồng ý sao? Từ bây giờ, Chu Tước và An Kiệt đều tùy ý cháu sai bảo!"
"Được!" Dừng một chút, Hữu Hữu lại hỏi: "Lisa thế nào rồi?"
Cung Kiệt nói: "Cháu đang quan tâm tới cô bé đó sao?"
"Hỏi thăm tình hình một chút."
Cung Kiệt cười lạnh, vẻ mặt không hề thay đổi: "Cô bé đó cùng lắm cũng chỉ là một tử sĩ, cho dù có ૮ɦếƭ thì cháu cũng không cần phải hỏi đến làm gì."
"Cô ấy đã ૮ɦếƭ rồi sao?"
Cung Kiệt lạnh lùng nói: "Chưa ૮ɦếƭ! Chỉ bị thương một chút thôi, còn chưa đủ lấy mất cái mạng nhỏ."
Hữu Hữu nhíu mày: "Chú tìm cháu rốt cuộc là có chuyện gì?"
Cung Kiệt nhướng mày, bỗng nhiên đi đến phía khung ảnh trên tường, ánh mắt nhìn chăm chú lên bức ảnh, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Người phụ nữ này là ai?"
Hữu Hữu kinh hoảng, ánh mắt cũng rơi vào trên khung ảnh, đó là ảnh chụp Vân Thi Thi lúc quay phim. Cậu cảm thấy mẹ ở trong bức ảnh này rất xinh đẹp, lại còn vô cùng có khí chất, cho nên mới phóng to lên, ***g vào khung ảnh treo lên bức tường đối diện bàn làm việc. Như vậy chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bức ảnh này.
Thấy Cung Kiệt hỏi như vậy thì trong lòng cậu sinh nghi, nhíu mày lại ra vẻ cảnh giác: "Thế nào, chú hỏi như vậy là có nguyên nhân gì sao?"
"Chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi!"
Cung Kiệt nhìn cậu, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Hữu Hữu.
Anh nhìn chăm chú một lúc lâu, đột nhiên chậm rãi bước tới gần cậu nhóc, ngồi xổm trước người cậu, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt xinh xắn kia.
Ngũ quan của cậu nhóc rất giống người phụ nữ trên bức ảnh.
Lần đầu anh nhìn thấy Hữu Hữu đã có chút nghi ngờ rồi. Thế nhưng lúc đó cho rằng chỉ là trùng hợp, cho nên không có quá nhiều nghi kỵ.
Mãi cho đến lúc bước vào văn phòng của Vân Thiên Hữu, nhìn thấy khung ảnh khổng lồ treo ở trên tường, khuôn mặt người phụ nữ trong ảnh giống hệt như bóng dáng đã khắc sâu trong trí nhớ thì anh mới bắt đầu suy đoán.
Người phụ nữ này chắc chắn phải có quan hệ gì đó với cậu nhóc kia!
Nếu không thì cậu đã chẳng treo cả một khung ảnh to đùng như thế ở đối diện bàn làm việc, hơn nữa người này còn có khuôn mặt rất giống cậu!
Rất giống mẹ con!
Chẳng lẽ... người phụ nữ này là...?
Cung Kiệt kích động đến mức vai cũng run lên, Ng'n t vuốt ve trên khuôn mặt cậu, trên mặt hiện lên biểu cảm phức tạp.
"Thật ra ngay từ lần đầu gặp cháu, chú đã mơ hồ có cảm giác nghi ngờ thân phận của cháu!"
Cung Kiệt nói một câu như vậy, chậm rãi nâng mi mắt, thình lình chống lại ánh mắt kinh ngạc của Vân Thiên Hữu.
"Nghi ngờ cái gì?"
"Cháu không thấy sao, khuôn mặt của cháu và chú, có phần tương tự nhau?" Cung Kiệt nhíu mày, đôi môi lúc đóng lúc mở, một hồi lâu mới nói xong một câu.
Tầm mắt Hữu Hữu rơi vào trên khuôn mặt anh.
Đâu chỉ là tương tự!
Hữu Hữu là người cực kỳ nhạy cảm, cho nên ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Cung Kiệt đã sinh lòng hoài nghi.
Chỉ là khi đó cậu chỉ một lòng quan tâm đến chuyện của mẹ, cho nên không nghĩ ngợi gì nhiều đến chuyện khác.
Cậu nghe nói mẹ có một người em trai, sau vụ tai nạn kia thì không có bất kỳ tung tích nào về người em trai đó, cũng không biết là đã ૮ɦếƭ hay còn sống!
Mà hiện giờ, người đàn ông đang đứng ở trước mặt này lại có khuôn mặt rất giống mẹ, Hữu Hữu không tránh khỏi nghĩ đến khả năng kia.
Chỉ là cậu vẫn che giấu suy nghĩ của mình trước mặt Cung Kiệt.
"Đúng vậy, đúng là có điểm tương tự, nhưng chú đang muốn nói cái gì?"
Cậu cũng không nói cho Cung Kiệt biết rốt cuộc là cậu có thân phận như thế nào, bởi vì thân phận của mẹ là một vấn đề nhạy cảm.
Huống hồ người đàn ông đứng ở trước mặt cậu lại là nhân vật quan trọng hàng đầu của tập đoàn Cự Phong.
Là một nhân vật khá nguy hiểm!
Lỡ như không phải thì sao?
Dưới tình huống chưa chắc chắn thì cậu sẽ không để lộ thân phận của mẹ, cho dù là với bất kỳ người nào.
Đây là một biện pháp để cậu bảo vệ mẹ.
Cung Kiệt nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, khóe mày hơi nhíu lại, ánh mắt có phần gấp gáp.
Anh vội vàng muốn chứng thực, nhưng sợ sẽ bị thất vọng một lần nữa.
Cảm giác hy vọng rồi lại thất vọng này thực sự rất khổ sở!
Nhưng mà anh vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi, mấp máy môi nói: "Chú đang... tìm một người."
Hữu Hữu giật mình.
"Một người phụ nữ."
Lúc Cung Kiệt nhắc đến người này thì trong ánh mắt vốn luôn lạnh lùng của anh xuất hiện chút ấm áp, dịu dàng: "Mặc dù chú không biết đời này có tìm được người đó hay không, nhưng chú vẫn không muốn bỏ qua bất cứ hy vọng nào. Người đó rất quan trọng với chú!"
"Một người... phụ nữ?" Hữu Hữu thăm dò.
Ánh mắt Cung Kiệt có một tia đau xót, nhưng chỉ chốc lát sau đã khôi phục lại vẻ lạnh lẽo thường ngày.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc