Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 680

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Dịch Thần luôn rất kiên cường, cho dù bị thương nặng khắp người cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Nhưng lúc ôm Hữu Hữu trong ***, hốc mắt Mộ Dịch Thần lại nóng lên, không kìm được mà rơi nước măt.
"Về sau chúng ta sẽ không tách ra khỏi nhau nữa!" Mộ Dịch Thần trịnh trọng nói.
Hữu Hữu bị cậu ôm chặt đến mức hít thở không thông.
"Anh, nhẹ một chút, anh làm em đau rồi..." Hữu Hữu bất đắc dĩ nói.
"Ừm." Mộ Dịch Thần thả lỏng cánh tay.
Hữu Hữu còn chưa kịp hít vào được hơi nào, Mộ Dịch Thần đã ôm chặt hơn nữa!
"...!"
"Hữu Hữu! Là anh không bảo vệ tốt cho em, lần này khiến cho em bị thương nặng như vậy đều là do anh không tốt..."
"Anh..."
"Em có trách anh không?"
"Anh làm em đau... Đụng đến miệng vết thương rồi." Cậu nhỏ giọng nhắc nhở.
Mộ Dịch Thần hoảng hốt, vội vàng buông cậu ra, Hữu Hữu nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Mộ Dịch Thần thì nhịn không được bật cười một tiếng.
Sắc mặt Mộ Dịch Thần cứng đờ, hỏi lại: "Em cười cái gì?"
"Anh, em phát hiện ra, anh rất buồn cười..." Hữu Hữu che miệng cười trộm.
"Có ý gì hả?"
"Rất buồn nôn." Hữu Hữu nói.
Mộ Dịch Thần mím môi, sự nhiệt tình cũng tắt ngấm: "..."
Hữu Hữu bất đắc dĩ vuốt tóc của cậu: "Ngoan, không phải là em đã về nhà rồi sao?"
Mặt Mộ Dịch Thần đỏ lên, nhưng lại lưu luyến lòng bàn tay ấm áp của Hữu Hữu, mỉm cười.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết đi tới, nhìn thấy hai cậu nhóc đang "âu yếm" thì liếc mắt nhìn nhau một cái.
"Ôi chao, sến súa quá!" Vân Thi Thi nhịn không được đùa một câu, nhìn thấy tình cảm hai đứa nhóc tốt như vậy cô cũng cảm thấy vui mừng.
Cô còn nhớ rõ lúc hai cậu nhóc mới gặp nhau lần đầu, Hữu Hữu rất xa lánh Mộ Dịch Thần, không hề thân thiết chút nào.
Thế mà bây giờ tình cảm anh em tốt như vậy, khiến cô thật sự rất vui mừng.
Hữu Hữu bị cô trêu chọc như vậy thì bất đắc dĩ vỗ trán.
Vân Thi Thi lại nói: "Tiểu Dịch Thần à, lúc nãy cái dáng vẻ con trông ngóng cứ như phụ nữ chờ chồng trở về trong thời cổ đại ấy."
Mộ Nhã Triết ở bên cạnh bổ sung: "Hòn vọng phu."
Vân Thi Thi lập tức phụ họa: "Đúng, hòn vọng phu..."
Tiểu Dịch Thần nghe được, nhưng không hiểu hòn vọng phu là có ý gì.
Thế nhưng Hữu Hữu lại hiểu được, trên mặt C*ng c*ng, giận dỗi: "Mẹ!"
Cậu giận dỗi chu miệng ra.
Tiểu Dịch Thần khó hiểu, hỏi lại: "Hữu Hữu, hòn vọng phu mà mẹ nói là có ý gì?"
Hữu Hữu đứng đắn trả lời: "Anh không hiểu thì đừng hỏi lại."
Mộ Dịch Thần méo miệng.
Vân Thi Thi càng bị chọc cười, đi đến, mỗi tay ôm một đứa nhóc. Hai bảo bối này thật dễ bị lừa quá, cô cười trộm trong lòng, không nhịn được đưa tay lên vuốt mũi Mộ Dịch Thần một cái.
Hữu Hữu và Mộ Dịch Thần liếc mắt nhìn nhau, cùng cười rộ lên.
Về đến nhà, Vân Thi Thi cố ý xuống bếp nấu cho hai cậu nhóc một bữa tối thịnh soạn.
Lâu rồi mới xuống bếp, cho nên tay chân có chút không quen, đương nhiên không thể so sánh với tay nghề của Hữu Hữu, nhưng ít nhất cô cũng rất dụng tâm, nêm nếm cẩn thận nên hương vị rất ổn, còn tiến bộ hơn so với lúc trước.
Mộ Dịch Thần vô cùng mong đợi tay nghề của Vân Thi Thi, thức ăn vừa bày lên bàn cậu đã lập tức thò đũa ra gắp một miếng, lập tức khen ngợi: "Mẹ nấu ăn ngon quá!"
"Thật sao? Vậy thì ăn nhiều một chút!" Vân Thi Thi được khen thì rất vui mừng.
Ở bên cạnh, Mộ Nhã Triết lại không hề nể nang mà đánh giá: "Tạm được!"
Vân Thi Thi trợn mắt nhìn anh.
Hữu Hữu nghe vậy thì cũng trợn mắt nhìn anh: "Cha, cho cha một cơ hội, đánh giá lại lần nữa!"
Trong mắt không che giấu ý uy hiếp.
Mộ Nhã Triết không đổi sắc mặt, nói: "Mùi vị không tệ."
Vân Thi Thi: "..."
Mộ Dịch Thần: "..."
Hữu Hữu nghe xong thì hài lòng hơn không ít, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn.
Cậu bưng bát lên, và cơm vào miệng, bỗng nhiên cảm nhận được, khoảnh khắc hạnh phúc này thật sự không dễ gì mới có được!
Có lẽ phải đi qua hoạn nạn mới cảm nhận được yên bình, hạnh phúc đáng quý biết chừng nào!
Sau khi ăn xong bữa tối, Mộ Dịch Thần kéo Hữu Hữu vào phòng, cậu có vô vàn vấn đề đang muốn hỏi rõ.
Hữu Hữu nói sơ qua những chuyện đã xảy ra trong hai ngày vừa rồi.
Mộ Dịch Thần nghe xong thì hết hồn, khi biết Mộ Liên Tước phái người ra đuổi tận giết tuyệt thì lại càng tức giận, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Ông già Mộ Liên Tước này thật đáng ૮ɦếƭ!"
"Ông ta chẳng qua chỉ như con tôm con tép, biết số mình đã tận nhưng vẫn muốn nhảy lên vài cái mới chịu bằng lòng mà thôi!" Hữu Hữu lạnh lùng nói như vậy.
"Thật đáng ૮ɦếƭ!"
Mộ Dịch Thần tức giận đến mức không nghĩ ra được từ ngữ gì khác, trong lòng chỉ hận không thể tự mình bằm thây Mộ Liên Tước thành hàng trăm hàng ngàn đoạn.
Hữu Hữu gọi điện thoại cho Lý Hàn Lâm, điện thoại được kết nối, Lý Hàn Lâm biết cậu đã về đến nhà thì cảm ơn trời đất.
"Tổng giám đốc Vân, cháu đã trở lại rồi! Chú lo muốn ૮ɦếƭ." Lý Hàn Lâm thực sự đã bị dọa cho sợ.
Hữu Hữu nhàn nhạt nói: "Mấy ngày cháu vắng mặt đã làm phiền chú nhiều việc rồi."
"Tổng giám đốc Vân đừng nói vậy, những chuyện này đều là bổn phận của chú, đâu có gì phiền toái!"
Đang nói thì dừng một chút, Lý Hàn Lâm bỗng nhiên cẩn thận thăm dò: "Tổng giám đốc Vân, bây giờ cháu có tiện đến công ty một chuyến không?"
"Làm sao thế?"
"Có chút việc gấp cần cháu xử lý."
"Hiện tại cháu không được tiện lắm."
"Ừ..."
Hữu Hữu hơi nhíu mày, nghe giọng của Lý Hàn Lâm thì dường như đúng là có chuyện rất cấp bách.
Cậu nghĩ ngợi một chút, quyết định đến công ty một chuyến.
Vì thế, cậu tìm Mộ Nhã Triết, đi thẳng vào vấn đề, nói rõ lý do.
"Cha, con cần phải đến công ty một chuyến, cha đưa con đi được không?" Cậu hỏi như vậy.
Mộ Nhã Triết nhíu mày: "Con vừa mới về đến nhà, trên người lại có vết thương, muốn đến đó làm gì?"
"Có việc, là việc rất quan trọng." Hữu Hữu cố ý nhấn mạnh thêm: "Chỉ là, tạm thời con vẫn chưa muốn cho mẹ biết thân phận của con, cho nên cần cha giúp con che giấu."
Mộ Nhã Triết im lặng một lúc: "Được! Cha sẽ đưa con đến cửa công ty, nhưng mà không thể đi lâu được!"
"Được!"
Vì thế, Mộ Nhã Triết bịa ra giúp Hữu Hữu một lý do, bảo là cậu nhóc bỗng dưng thèm ăn, muốn ăn đồ ngọt ở tiệm bánh nổi tiếng trong trung tâm thành phố.
Vốn là Vân Thi Thi muốn đi cùng, nhưng Mộ Nhã Triết lại để cho cô ở nhà cùng Tiểu Dịch Thần.
Trên người Tiểu Dịch Thần vẫn còn vết thương, cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài, không thể đi lại quá nhiều, vì vậy Vân Thi Thi đồng ý.
Mộ Nhã Triết đưa Hữu Hữu đến tổng bộ công ty giải trí.
Hữu Hữu để anh chờ ngoài cửa công ty, đến lúc xong việc cậu sẽ gọi điện thoại.
Mộ Nhã Triết cười trêu ghẹo cậu: "Cha không thể ***ng ty của con sao, tổng giám đốc Vân?"
"Đương nhiên! Dù gì thì cũng có bí mật thương mại không thể cho người khác biết!" Hữu Hữu ra vẻ ngạo mạn.
Mộ Nhã Triết xoa tóc cậu: "Được rồi, vào đi, cha chờ điện thoại của con."
"Vâng."
Hữu Hữu gật gật đầu, xoay người đi vào công ty.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc