Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 679

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Đâu có, anh ấy không kén ăn đâu, chị đừng thấy anh ấy như vậy mà bị dọa sợ, tính cách anh ấy vốn là như thế đấy, bẩm sinh đã không thích nói nhiều, nói năng lúc nào cũng nghiêm túc!" Dừng một chút, cô lại bất đắc dĩ nói: "Chị Lý chị xem, cả một bàn đồ ăn phong phú như vậy, thật là nhiều quá! Nếu ăn không hết thì lại lãng phí rồi!"
Nói xong, Vân Thi Thi trừng mắt nhìn Mộ Nhã Triết một cái.
Mộ Nhã Triết nhếch môi nói: "Chị Lý, cứ thoải mái đi, để cho bọn trẻ ***ng đũa đi! Vừa rồi tôi chỉ thất thần một chút thôi, không có ý gì đâu."
Nói xong, Mộ Nhã Triết liền ***ng đũa, gắp cho Linh Linh và Đậu Đậu mỗi đứa một cái đù* gà trước, sau đó lại gắp mấy miếng thịt gà bỏ vào bát của Vân Thi Thi và Hữu Hữu.
Lý như bị một tiếng "chị Lý" của anh làm cho mừng quá hóa sợ, lại thấy anh gắp đù* gà bỏ vào bát của Linh Linh và Đậu Đậu thì càng mất tự nhiên, nắm lấy góc áo, căng thẳng nói: "Ông chủ Mộ à, đù* gà này nên để cho Hữu Hữu một cái chứ!"
Linh Linh trừng mắt nhìn cái đù* gà trong bát, vô cùng thèm ăn, vừa muốn ***ng đũa cắn một miếng đã bị Lý Như trừng mắt nhìn, cô bé lập tức không dám động đậy, xấu hổ mím chặt môi.
Trong lòng cô bé biết, Lý Như muốn cô bé để lại cái đù* gà này cho Hữu Hữu.
Vân Thi Thi cười làm dịu bầu không khí: "Chị Lý à, chị làm gì thế, chị xem đứa nhỏ đã bị dọa rồi kìa! Đứa nhỏ thích ăn đù* gà thì cứ để cho nó ăn đi. Hữu Hữu nhà chúng tôi không thích ăn đù* gà."
Hữu Hữu cũng vội vàng bổ sung thêm một câu: "Dì à, cháu thật sự không thích ăn đù* gà, dì để cho Linh Linh ăn đi."
"Đúng vậy! Chị Lý, chị đừng khách khí như vậy! Chị cứ xem như chúng ta là người một nhà, chị khách khí như vậy làm chúng tôi cũng thấy không được tự nhiên." Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói.
Lúc này Lý Như mới gật gật đầu, nở nụ cười chất phác.
Mộ Nhã Triết thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho Linh Linh và Đậu Đậu, mặc dù vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt nhưng ánh mắt đã hiền hòa hơn một chút.
Mỗi lần Linh Linh nói chuyện với anh đều đỏ mặt lên.
Chú này thực sự rất đẹp trai!
Nhất là ánh mát kia, vừa sâu lại vừa hấp dẫn, lông mi thì thật là dài, lúc nói chuyện thì đuôi mắt hơi cong lên, lộ ra vài phần tà mị, thực sự đã khiến trái tim nhỏ bé của cô bé con nhảy dựng lên.
Trong lòng Lý Như lại càng mừng quá hóa sợ.
Từ trong miệng mấy người thôn dân, chị ta được biết người đàn ông này cực kỳ có quyền thế.
Lại nhớ tới lời mà người trợ lý đã nói, cả đời này ba mẹ con họ không phải lo chuyện cơm áo nữa rồi!
Người đàn ông này chắc chắn là rất lợi hại, chắc chắn là một ông chủ có thân phận không tầm thường!
Ăn cơm cùng ông chủ lớn như vậy khó tránh khỏi khách sáo.
Mộ Nhã Triết uống một ngụm canh gà. Lý Như cố ý hầm canh gà cho Hữu Hữu bồi bổ.
Canh gà được nêm nếm rất tốt, vì thế Mộ Nhã Triết lại múc thêm một bát, đưa đến trước miệng Hữu Hữu, còn không quên thổi thổi cho nguội bớt, sau đó mới đút cho cậu ăn.
Hữu Hữu đắc ý uống hết một bát.
Mộ Nhã Triết nhíu mày: "Ngon miệng chứ?"
"Vâng! Rất ngon ạ, tay nghề của dì tuyệt quá!"
Hữu Hữu sảng khoái khen ngợi.
Lý Như đỏ mặt từ chối mấy câu.
Mộ Nhã Triết lại múc thêm một bát canh đưa lên miệng mình.
Vân Thi Thi nhìn thấy một màn này, bỗng dưng có chút hoảng hốt.
Đại khái đây là thời điểm Mộ Nhã Triết có dáng vẻ hấp dẫn nhất.
Lúc anh nhìn Hữu Hữu, trong ánh mắt chứa đầy vẻ yêu chiều không thể che giấu được.
Trong mắt cô, đây là người đàn ông ngồi trên cao, có khả năng hô mưa gọi gió, là vị chúa tể nắm quyền sinh sát, thế nhưng cảm giác mà anh đem lại cho cô trước giờ lại đều là cưng chiều và yêu thương.
Cảm giác mà anh đem lại cho cô trước giờ đều là cưng chiều và yêu thương.
Thế nhưng lúc này, trên người anh hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng của trước kia, đặc biệt là lúc anh cúi đầu nhìn Hữu Hữu, trên mặt có vẻ dịu dàng khiến người ta hoàn toàn đắm chìm.
Lúc anh cười rộ lên thật sự rất hấp dẫn.
Bờ môi mỏng hơi cong lên khiến người ta mê mẩn.
Linh Linh vô cùng hâm mộ, nhìn anh đầy mong chờ, trong lòng đột nhiên có chút mất mát.
Đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy đôi đũa, gắp rau bỏ vào trong bát cô bé.
Cô bé ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hữu Hữu cười: "Đừng chỉ ăn thịt, cũng cần phải bổ sung thêm một ít rau xanh."
Nụ cười của cậu vô cùng ấm áp.
Sưởi ấm trái tim cô bé.
Linh Linh gật đầu: "Ừm!"
Lúc này, ngoài cửa nhà họ Triệu đầy người vây quanh.
Không ít người hỏi thăm xem rốt cuộc là đôi vợ chồng trẻ kia đến đây để làm gì.
Cơm nước xong xuôi, ngồi hàn huyên một lát, Mộ Nhã Triết định khởi hành về nhà.
Lý Như khách khí giữ lại: "Không ngồi thêm một lát nữa sao?"
Mộ Nhã Triết nói: "Không làm chậm trễ thời gian của chị nữa."
"Không chậm trễ, không chậm trễ, ông chủ Mộ đừng nói như vậy!" Lý Như vẫn hết sức nhiệt tình.
"Chị Lý, trong nhà còn hai đứa nhỏ đang chờ chị kìa!" Vân Thi Thi cười, khách sáo nói với Lý Như mấy câu, lúc này Lý Như mới gật gật đầu.
Trước khi đi, chị ta lại kéo Hữu Hữu, nhét phong bì vào trong lòng cậu.
"Cậu nhóc à, nhiều tiền như vậy dì không thể nhận được! Cháu đưa lại tiền cho cha mẹ cháu, nói với họ là dì không thể nhận được!"
Chị ta chân chất, đôn hậu như vậy, lúc nhìn thấy trên tờ chi phiếu trong phong bì ghi con số mấy trăm vạn thì hoảng sợ, cảm thấy cầm cái phong bì này cũng đủ phỏng tay.
Cả đời này chị ta còn chưa từng nhìn qua tờ chi phiếu nào có giá trị bằng con số lẻ trên đó.
Hữu Hữu đẩy tay của chị ta trở về: "Dì à, dì cứ giữ số tiền này đi! Đây là chút thành ý của cha mẹ cháu, dì coi như nhận chút tấm lòng của cha mẹ cháu đi."
"Vậy..."
"Dì à, rất cảm ơn dì, đối với chuyện lần này cháu cảm thấy rất có lỗi! Nhưng chú đã mất rồi, cháu sẽ gánh vác trách nhiệm phụng dưỡng ba mẹ con dì!" Hữu Hữu khéo léo nói.
Lý Như nghe xong thì rất cảm động, khóe mắt rưng rưng, môi hơi run run nhưng lại không thể nói được gì.
Khi họ rời đi, Lý Như đi theo phía sau xe ra ngoài đường lớn, Linh Linh đi theo bên cạnh, không ngừng phất tay với Hữu Hữu.
Hữu Hữu nằm úp sấp trên cửa kính xe, nhìn thấy cô bé thì cũng mỉm cười phất tay chào lại.
Sau khi quay lại chỗ ngồi, cậu ôm lấy cánh tay Vân Thi Thi, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn và chờ mong.
Thật tốt quá!
Rốt cuộc cũng về nhà rồi!
Trong khoảnh khắc đó dường như có một tia mặt trời ấm áp chiếu thẳng vào trong lòng.
...
Xe chưa về đến nhà nhưng Tiểu Dịch Thần đã sớm nghe thấy tiếng còi, đứng ở cửa biệt thự kiễng chân lên nhìn quanh.
Xe nhanh chóng dừng lại.
Hữu Hữu xuống xe, Mộ Dịch Thần vừa nhìn thấy cậu thì kích động chạy đến, ôm chặt cậu vào lòng.
Mộ Dịch Thần ôm rất chặt, cứ như thể tìm lại được thứ báu vật đã bị đánh mất, sợ lại sẽ mất đi lần nữa, đè chặt Hữu Hữu ở trong ***, cảm thấy mọi thứ rất không chân thực, y như đang ở trong mơ vậy.
Cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ trên người Hữu Hữu truyền đến thì Mộ Dịch Thần mới tin rằng đây không phải là mơ.
"Hữu Hữu, em đã về nhà rồi! Anh... Anh vẫn luôn chờ em!"
Trong lòng Mộ Dịch Thần rất áy náy, bởi vì cậu không thể chống đỡ để dẫn đội cứu viện đuổi tới kịp!
Nghĩ đến chuyện Hữu Hữu suýt nữa vì cậu mà gặp nguy hiểm thì cậu liền hết hồn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc