Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 675

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết nhíu mày, bác sĩ lại nói: "Xin ngài hãy chuẩn bị tâm lý, dù sao cũng sẽ không sống được quá một tháng nữa, nếu là tận tình chăm sóc, quan tâm thật tốt, thì có lẽ còn có thể sống lâu thêm được mấy ngày!"
"Biết rồi."
Đối với kết quả này, anh cũng không ngoài ý muốn, anh biết chuyện thân thể Mộ Thịnh đã rất yếu ớt rồi, không còn kéo dài được bao lâu nữa, sống một ngày, tốt một ngày.
Vân Thi Thi nghe vậy, giật mình trong lòng, cô không ngờ sức khỏe Mộ Thịnh lại kém đến như vậy.
Cô sững sờ đi vào trong phòng bệnh, ngồi trước giường bệnh, nhìn người đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, gương mặt bệnh hoạn của Mộ Thịnh, trong lòng lại đột nhiên có chút nặng nề!
Một y tá bỗng nhiên vội vàng đi vào phòng bệnh, trong tay cô đang cầm một thứ gì đó, rất cẩn thận, vừa thấy Vân Thi Thi đang ngồi trên giường bệnh, đi tới trước mặt cô.
"Xin chào, đây là đồ của bệnh nhân đánh rơi, cô hãy giữ giùm ông ấy đi!"
"Được."
Vân Thi Thi kinh ngạc vươn tay, y tá mở lòng bàn tay ra, để một miếng ngọc bội lên tay cô.
Con ngươi của cô chấn động, giật nảy người, hai mắt trợn to.
"Vật này là bệnh nhân cầm lúc bị ngất xỉu! Lúc ông ấy bị đưa vào phóng cấp cứu, ông ấy đã nắm rất chặt không buông! Tôi phải mất rất nhiều công sức mới có thể mở tay ông ấy ra được, không ngờ lại là miếng ngọc bội này! Hẳn là miếng ngọc này rất quan trọng với ông!"
Y tá nói xong, khách khí cười một tiếng, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Vân Thi Thi cầm miếng ngọc trong tay, cẩn thận cầm lấy, miếng ngọc lại tách ra thành hai nửa.
Cô cẩn thận cầm một miếng ngọc trong đó lên, quan sát tỉ mỉ, nhịp tim cứng lại!
Đây là... Đây là di vật lúc trước mẹ cô để lại, là miếng ngọc bội của mẹ!
Không thể ngờ được, đây lại là một cặp ngọc bội?
Hai miếng ngọc này là một cặp, là một hình bầu dục nhỏ, từ ở giữa tách làm đôi, mỗi miếng ngọc là hình nửa cái mặt trăng, tỉ mỉ chạm khắc, hoa văn tinh tế, ở giữa có nạm vàng, vừa nhìn đã biết là ngọc lâu năm, có màu xanh biếc, chất lượng cũng cực kỳ tốt!
Lúc cô còn nhỏ không hiểu về ngọc, chỉ biết miếng ngọc này là vật tùy thân của mẹ, một tấc không rời.
Vậy mà hôm nay, miếng ngọc đã bị thất lạc mười mấy năm, cuối cùng cũng được vật quy nguyên chủ, trở lại vào tay cô, Vân Thi Thi không khỏi có chút bất ngờ.
Miếng ngọc bội này, ghép với một miếng ngọc bội khác, lại vô cùng vừa văn.
Ông ta vẫn luôn mang theo miếng ngọc bội này trong người sao?
Cho dù là lúc ngất xỉu, cũng nắm thật chặt ở trong tay, nhất định không buông?
Cái này là phải có bao nhiêu lưu luyến chứ?
Vân Thi Thi nghe nói, ngày xưa Mộ Thịnh rất yêu Mộ Khuynh Thành, yêu vào trong xương tủy, hôm nay nhìn thấy cảnh này, quả thật là không giả.
Ông ta thậm chí còn buông xuống dáng vẻ cao quý của mình, hèn mọn như vậy trước mặt cô, khẩn thiết cầu xin sự tha thứ của cô, cũng có thể hiểu được, vị trí của mẹ cô trong lòng ông là quan trọng đến cỡ nào!
Nghĩ lại, hẳn là ông cũng biết thời gian của mình không còn nhiều, có lẽ là vẫn còn rất lưu luyến, không muốn mình vẫn còn tâm niệm chưa hoàn thành mà phải rời đi!
Vân Thi Thi nhíu mày, tình cảm ẩn hiện trong mắt, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Tiểu Dịch Thần đi đến trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy Vân Thi Thi từ này giờ vẫn ngồi yên duy trì một tư thế, cúi đầu nhìn Mộ Thịnh nằm trên giường.
Trong lòng cậu hụt hẫng, đi tới phía sau cô, vươn tay, nhẹ nhàng ôm vai cô: "Mẹ..."
"Ừ?"
Vân Thi Thi quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Dịch Thần, không bằng lòng: "Sao lại đi xuống giường?"
"Con nghe cha nói, tình huống của cụ không được tốt, cho nên con muốn tới đây thăm cụ xem sao!"
Vân Thi Thi ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
Tiểu Dịch Thần lại nói: "Mẹ, chờ em về nhà, chúng ta sẽ cùng nhau chụp ảnh gia đình, có được không?"
Cậu dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Cùng với cụ, chụp một bức ảnh gia đình!"
Vân Thi Thi ngẩn người, lại nghe Mộ Dịch Thần nói tiếp: "Bởi vì, cụ đã nói rồi, tâm nguyện lớn nhất của cụ là lúc còn sống, có thể chụp một bức ảnh gia đình!"
Cô trầm mặc hồi lâu, chợt lấy lại tinh thần: "Được!"
...
Qua hai ngày tĩnh dưỡng nữa, thân thể Vân Thiên Hữu đã hồi phục lại một chút sức lực, trên người cậu cũng không có vết thương nào quá nghiêm trọng, trừ vết thương trên vai, bị trúng bẫy thú nên có chút nghiêm trọng, trừ chỗ này ra, thì không có gì đáng lo ngại.
Tang sự của nhà họ Triệu, đã xong xuôi.
Kể từ sau hôm đi đưa tang về, Lý Như liền bận trước bận sau.
Sau khi tang lễ đã xong, tiền để dành trong nhà cũng không còn lại bao nhiêu, Lý Như thường xuyên ngồi ở trước cửa, khuôn mặt u sầu, lúc nửa đêm sẽ thường ôm tấm hình duy nhất mà Triệu Hướng Quân để lại khi còn sống, khóc như mưa.
Chị ta thật không hiểu, sao một người sống sờ sờ như vậy, lại nói đi là đi.
Mà Triệu Linh và Đậu Đậu vốn rất hoạt bát, cũng trở nên rầu rĩ không vui, nhất là Linh Linh, kể từ sau lễ tang về, chỉ ngồi một mình trong phòng Triệu Hướng Quân, ôm di vật của Triệu Hướng Quân, gương mặt buồn bã.
Hữu Hữu bước xuống giường, đi tới trước cửa sổ, đột nhiên nghe thấy cái gì, mặc áo khoác lên, chợt nhìn thấy mấy đứa bé đang chạy về một phía.
"Linh Linh, mau tới đây!"
Một đứa bé chạy vào phòng, kéo tay Triệu Linh Hoa đang làm việc, H**g phấn nói: "Linh Linh, mau đi xem đi! Trong thôn có mấy chiếc xe hơi rất đẹp đang chạy tới! Thật hiếm lạ! Chúng ta mau đi xem đi!"
"Không, tớ còn có việc phải làm đây."
Gương mặt Linh Linh vẫn rầu rĩ không vui như cũ.
Đứa bé kia lại không quan tâm, la lên: "Lát nữa rồi làm tiếp! Chúng ta mau đi xem họ biểu diễn đi!"
Vừa nói vừa kéo tay Linh Linh chạy ra khỏi phòng!
Hữu Hữu đứng trong phòng, nhíu mày.
Chu Tước đi lên phía trước nói: "Tổng giám đốc Vân, người của nhà họ Mộ tới, chuẩn bị đón ngài về!"
Hữu Hữu đi theo Chu Tước ra khỏi phòng, vừa tới cửa, đã nhìn thấy một đám người dân vây ở ngoài, rộn ràng nhốn nháo, chen lấn lẫn nhau.
Ánh mắt mọi người vô cùng trầm trồ ngưỡng mộ nhìn một hàng limousine, mọi người đều ngửa đầu, không ngừng chen lên phía trước, chỉ vì để có thể được nhìn thật gần mấy chiếc siêu xe hay chiếu trên ti vi, xem rốt cuộc nó có cấu tạo như thế nào!
Xe hơi, đối với người dân thôn An Dương mà nói, là một đồ vật rất quý hiếm!
Đừng nói là limousine, ngay cả xe hơi bình thường mà những người dân ở đây còn chưa từng được thấy qua, có thể hiểu được vùng nông thôn hoang vu hẻo lánh An Dương này lạc hậu bao nhiêu!
Một hàng xe hơi sang trọng đậu ở trong thôn, đi đầu là một chiếc Hummer màu đen, sườn xe hình giọt nước, hình dáng bắt mắt, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Người ngồi trong chiếc xe này hẳn là một ông chủ tai to mặt lớn nhỉ?"
"Tôi vào thành phố rồi, xe đẹp như vậy, cũng phải là ông chủ lớn mới được ngồi!"
Trong mắt mọi người không che giấu được vẻ hâm mộ.
Cửa xe mở ra, Mộ Nhã Triết xuống xe, khuôn mặt tuấn mỹ thâm thúy vừa xuất hiện trong mắt mọi người, đã nhận lấy tiếng kinh hô rối rít.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc