Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 674

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Không phải bởi vì không cố ý, thì sẽ được tha thứ!
Cô không phải là một người độ lượng, sẽ tha thứ cho người đã ép mẹ cô phải ૮ɦếƭ!
Vân Thi Thi thông suốt đứng lên, đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía Mộ Thịnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, cho dù là một chút, cô cũng không muốn nhìn thấy ông ta!
Mộ Thịnh ngẩng đầu, thấy bóng lưng lạnh lùng tuyệt tình của Vân Thi Thi, ánh mắt bi thương, nhưng cũng thật bất đắc dĩ.
Ông đứng dậy, đi về phía Vân Thi Thi, cẩn thận đưa bàn tay già nua ra, định đặt lên vai cô.
Nhưng nhớ lại ánh mắt của cô lúc nãy nhìn ông, lãnh đạm như vậy, bàn tay ông dừng lại giữa không trung, chậm rãi thu lại!
"Thi Thi... Xoay người lại, để ông nhìn cháu cho thật rõ, có được không?"
Mộ Thịnh khẩn cầu từ dáy lòng, sắc mặt đau khổ, rưng rưng nước mắt.
Vân Thi Thi bất động, không quay đầu lại.
Trong lòng Mộ Thịnh tràn ngập đau khổ, tiếp tục khẩn cầu nói: " Ông biết sai rồi, thật là sai lầm rồi! Ông... Ông không mong cháu tha thứ cho ông, chỉ mong... Chỉ mong cháu cho ông cơ hội được bù đắp!"
"Thi Thi... Thật ra thì lâu rồi ông..."
Mộ Thịnh than khóc, muốn đưa tay ra kéo tay cô.
Vân Thi Thi đột nhiên né qua, bàn tay Mộ Thịnh trống rỗng, khóe môi run rẩy một chút, gương mặt trong nháy mắt lại càng thêm bi ai, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt lập tức trào ra ngoài.
Ông già tám mươi tuổi, cả đời Mộ Thịnh này, uy phong lẫm liệt, trước nay đều là cố chấp ngạo mạn, chưa bao giờ để lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy, ngay trước mặt Mộ Nhã Triết và Mộ Dịch Thần, nước mắt rơi đầy mặt, vô cùng thương tâm!
"Ít nhất, cháu hay cho ông một cơ hội để bù đắp đi! Cho dù chỉ là một lần chuộc tội, cũng được!"
Mộ Thịnh liên tục khẩn cầu, giọng nói của người từng trải sau lưng cô lại một lần nữa vang lên: "Thi Thi, ông biết, cả đời này, ông đã phạm phải không ít chuyện hồ đồ! Ông biết mình sai rồi! Ông thật sự sai rồi! Ông lớn tuổi, già rồi nên hồ đồ, mới nhận kẻ trộm làm con gái!... Nếu như cháu có thể tha thứ cho ông, cháu muốn gọi ông là cái gì cũng được!..."
"Ông sao?"
Vân Thi Thi hít sâu một hơi, chợt xoay người, ánh mắt lạnh băng bắ lên người ông, nở nụ cười chế giễu, sắc mặt không biểu cảm nói: "Chỉ bằng ông, mà cũng dám tự xưng là ông nội của tôi sao?"
Mộ Thịnh ngẩn người, trợn to mắt nhìn cô, sững sờ.
"Ông có biết, mẹ tôi nói thế nào về ông không?"
Đột nhiên cô tà ác cười một tiếng, trên mặt lạnh lùng: "Mẹ tôi nói ông, ông là kẻ *** tàn nhẫn, là người đã hủy hoại cuộc đời bà ấy, chính là ông, chính ông đã phá hủy hạnh phúc của bà, là ông, đã hại bà phải sống đầu đường xó chợ! Bà ấy nói, nhà họ Mộ là một nơi cực kỳ nguy hiểm, bảo tôi đừng tiến vào đó! Còn nói, vị chủ nhân của nhà họ Mộ, tên là Mộ Thịnh, là kẻ *** tàn ác đáng sợ nhất trên đời! Muốn tôi tha thứ cho ông sao, đừng có mơ!"
Nghe mấy lời này, sắc mặt Mộ Thịnh lập tức trắng bệch, khó tin nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt biến đổi liên tục, lúc đầu là khiếp sợ và ngạc nhiên, càng về sau là xót xa và mất mác, cuối cùng là hối hận và đau lòng.
Ông thật không ngờ, thật là đau vào trong xương tủy, không ngờ Mộ Khuynh Thành lại nói những lời tàn nhẫn như vậy!
Ông cũng không ngờ, Mộ Khuynh Thành lại hận ông nhiều như vậy, sâu sắc như vậy, khắc sâu vào trong xương tủy, thậm chí còn nói ông là kẻ *** tàn ác nhất trên đời!
Tim Mộ Thịnh đau đớn, trái tim của ông vốn đã rất yếu rồi, hôm nay bị Vân Thi Thi nói mấy câu kích động, cả người ông cứng đờ, không nhúc nhích được, gương mặt trắng bệch, trái tim đập liên hồi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Ông ta ôm chặt vị trí ngay tim, đau đến nỗi sắc mặt cũng vặn vẹo!
Vân Thi Thi không biết tình trạng hiện tại của ông là như thế nào, còn tưởng lão già này là đang cố ý giả bộ đáng thương, tranh thủ sự đồng tình của cô!
Giả bộ đáng thương là được sao?
Cô sẽ không tha thứ cho ông!
Nhớ lại lúc trước mẹ cô ૮ɦếƭ trong biển lửa, Vân Thi Thi lại bộc phát nỗi hận ông ta, cô lạnh lùng nói: "Ông... Ông đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy ông nữa."
Mộ Thịnh ôm ***, vẫn không nhúc nhích, chỉ cắn môi nhìn cô, gương mặt đau đớn.
Vân Thi Thi nhìn ông, lại nói: "Thế nào? Ông không đi sao? Ông không đi phải không?"
Dừng một chút, cong khóe môi một chút, sau đó gương mặt không biểu tình nói: "Được, ông không đi, tôi đi!"
Vân Thi Thi dứt lời, xoay người đi về phía cửa phòng.
Mộ Thịnh nóng nảy, cuống quít đưa tay muốn kéo tay cô, nhưng mới đưa ra được một nửa, đột nhiên cả người ông co quắp lại, thân thể cứng đờ, ngã xụi lơ xuống đất.
Mộ Nhã Triết thấy vậy, ngẩn người, đi lên phía trước, đưa tay đỡ ông.
Vân Thi Thi cảm thấy bất thường, quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Thịnh mới đó mà đã bị ngất đi, sắc mặt cứng đờ.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn Mộ Thịnh, sắc mặt hơi lạnh lùng, ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vân Thi Thi, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Sức khỏe của ông không được tốt!"
Nói xong, anh ôm ông lên, vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Vân Thi Thi kinh ngạc nhíu mày, không nghĩ nhiều, theo bản năng đuổi theo Mộ Nhã Triết.
Lúc chạy đến, Mộ Thịnh đã bị đưa vào phòng cấp cứu, cửa phòng đóng chặt, Mộ Nhã Triết ở ngoài cửa, đứng thẳng tắp ở đó, trên tay kẹp một ***, nhíu mày suy nghĩ.
Cô chậm rãi đi tới, tựa hồ cũng nhận ra, lúc nãy nói mấy lời đó với Mộ Thịnh, thật sự có lực sát thương người khác rất cao, trong nhất thời, cũng cảm thấy hơi ảo não!
Vân Thi Thi cúi đầu dựa vào bên cạnh anh, một hồi lâu không nói gì.
Đèn phòng cấp cứu đã sáng mấy tiếng đồng hồ rồi.
Mộ Nhã Triết ngoài cửa, ngồi trên băng ghế dài, trên mặt lạnh lẽo.
Vân Thi Thi ngồi một bên, hai người không phát ra một tiếng động nào.
Thời gian giống như đã trôi qua một thế kỷ rồi, Mộ Nhã Triết chợt nói: "Anh cũng từng giống như em, rất hận ông ta."
Mộ Thịnh, cũng từng ở trong lòng anh, là người đàn ông mà anh căm hận đến xương tủy.
Ông cụ Mộ là một người đàn ông truyền thống, cũ kỹ, giáo điều, cũng từng làm ra rất nhiều chuyện khiến anh nghiến răng nghiến lợi.
Tất cả những sai lầm và tội lỗi mà anh đã phạm phải, những điều may mắn và bất hạnh của anh, đều có liên quan đến ông.
May mắn lớn nhất của anh, là có thể gặp được Vân Thi Thi, nếu như không có Mộ Thịnh, cả đời này của anh cũng sẽ không cách nào gặp được cô.
Mặc kệ là đúng hay sai, tất cả đều là do vận mệnh.
Vì vậy, một phần nỗi hận này, đã bị hòa tan không ít.
Vân Thi Thi cảm thấy hơi khó hiểu về những lời mà anh vừa mới nói, hơi ngây ngốc, đột nhiên cửa phòng cấp cứu mở ra.
Bác sĩ nhìn Mộ Nhã Triết, cung kính đi lên phía trước, gương mặt tiếc nuối nói:
"Tổng giám đốc Mộ, xin lỗi! Thân thể của ông Mộ, sợ là sẽ không qua khỏi được! Chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay