Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 673

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Thịnh khẩn trương chà xát hai tay, có chút xấu hổ nhìn cô, gương mặt già nua tiều tụy, không che dấu được sự đau lòng.
"Tôi... Tôi đến thăm cháu một chút...Có thể chứ?"
Ông cẩn thận hỏi, bỏ xuống phong thái kiêu ngạo của mình, có vẻ hèn mọn.
Ông đang sợ, sợ cô sẽ cự tuyệt!
Vân Thi Thi lạnh như băng nhìn ông, ánh mắt lóe lên, hít sâu một hơi, tỏ ra nhượng bộ!
"Có thể!"
Ông là một lão già, là ông cụ của Mộ Dịch Thần, ông muốn tới đây thăm cháu cũng là điều dễ hiểu!
Cô căn bản không có tư cách đi trách ông.
Lúc trước tỏ thái độ kháng cự với ông là vì vừa nhìn thấy ông, sẽ lại nghĩ đến hai đứa con không biết bây giờ đang sống ૮ɦếƭ ra sao, trong lòng rất hận, nếu như không phải vì lão già phiền phức này, thì hai đứa bé sẽ không lâm vào tình cảnh nguy hiểm!
Ông hận mình hồ đồ, hận mình bị che mờ mắt, ông hận mình bởi vì tại ông, mà hại mẹ cô hương tan ngọc nát. Bởi vì ông, mà cô phải chịu nhiều đau khổ như vậy!
Nhưng mà hôm nay cô đã biết được hai đứa bé vẫn an toàn, nỗi hận với ông, cũng vơi đi một ít.
Cô không phải là một người độ lượng, chỉ là cô hiểu rõ, lão già này, mặc dù cả đời đã phạm phải vào rất nhiều sai lầm, làm ra rất nhiều quyết định hồ đồ, nhưng mà ít nhất, ông cũng là ông của Mộ Nhã Triết, là ông cụ của Mộ Dịch Thần.
Quan hệ huyết thống, cũng khó mà xóa bỏ.
Hơn nữa, hôm nay lão già đáng thương này cũng đã gần đất xa trời, mặc dù cô không thể nào tha thứ cho ông, nhưng cũng sẽ không trỉ trích ông!
Mộ Thịnh thấy cô đáp ứng, trong lòng hơi kinh ngạc, lúc này mới chống cây gậy, được y tá đỡ đi, chậm rãi đi vào phòng bệnh.
Bước chân ông thật nặng nề, chậm chạp, giống như thân thể đã quá sức chịu đựng, cũng không biết cái gì đã giúp ông chống chọi được một tia ý chí mong manh còn lại của ông.
Bác sĩ mổ cho ông nói, ông không còn sống được thêm mấy ngày nữa, sinh mạng cũng sắp kết thúc rồi, vậy mà trong lòng ông, vẫn còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, còn nhiều nút thắt chưa được gỡ ra!
Làm sao ông có thể yên tâm nhắm mắt ra đi được?
Vì vậy, ông biết mình không còn nhiều thời gian, nên mới đem quyền lực cao quý nhất trong gia đình, truyền lại cho Mộ Nhã Triết.
Trong lòng ông hiểu rõ ông thiếu nợ đứa cháu này rất nhiều!
Nhiều như vậy, cũng ít nhiều bù lại một chút chuyện lúc trước anh làm sai sổ sách lung tung!
Y tá đỡ ông đến bên giường bệnh ngồi xuống.
Mộ Thịnh ngẩng đầu, ánh mắt vẩn ᴆục nhìn về phía Mộ Dịch Thần, không có mở miệng nói chuyện, trong mắt lại hiện ra mấy phần vui mừng.
Tình cảm của Tiểu Dịch Thần đối với Mộ Thịnh cũng rất phức tạp.
Trong ấn tượng của cậu, Mộ Thịnh là một người khắc nghiệt, cố chấp, thậm chí là rất cố chấp!
Ngày thường ông luôn rất nghiêm khắc, giọng điệu lạnh như băng, lúc nhìn về phía người khác, một đôi mắt sắc bén như mắt ưng, đâm người ta trọng thương.
Cậu cảm thấy, bộ dạng này của Mộ Thịnh có vẻ rất khó đến gần.
Vì vậy từ nhỏ đến lớn, cậu và Mộ Thịnh có chút xa lạ, không tính là gần gũi, mặc dù Mộ Thịnh rất muốn được gần gũi với cậu, nhưng cậu cũng sẽ né tránh!
Vậy mà hôm nay, cậu lại đột nhiên cảm thấy, ông cụ này thật đáng thương!
Không biết cảm giác đó là gì, nhưng khi cậu thấy lúc ông cụ nhìn về phía Vân Thi Thi, ánh mắt toát lên sự mong mỏi, áy náy, tự trách, tiếc nuối, đau lòng, ảo não...
Tiểu Dịch Thần có chút không đành lòng.
Mộ Thịnh đến, trong phòng bệnh vốn dĩ là không khí ôn nhu vui vẻ, lại lập tức lạnh như băng.
Mộ Nhã Triết nhìn ông, nhàn nhạt hỏi: "Ông, sức khỏe ông không tốt, sao không nằm trên giường nghỉ ngơi."
Mộ Thịnh thở dài một hơi, trên mặt không có một tia hăng hái: "Cả ngày nằm, cũng không thoải mái, muốn đi một vòng, thừa dịp còn có thể đi lại, tới đây thăm cháu một chút."
Vân Thi Thi ngơ ngác, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không nói gì.
Lời này nghe vào, có chút đáng thương!
Mộ Dịch Thần Nghe xong, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời!
Trẻ con rất dễ mềm lòng, trong thế giới ngây thơ của cậu, cũng muốn cả nhà hòa thuận vui vẻ. Mặc dù trước kia cậu không thích người ông nghiêm khắc vừa ngoan cố vừa khó gần, vậy mà hôm nay, nhìn bộ dạng của ông, cũng cảm thấy thật đáng thương!
Trên thực tế, cậu cũng không biết chuyện ân oán giữa Mộ Thịnh và Vân Thi Thi, vì vậy khó tránh khỏi mềm lòng.
Cậu nhẹ giọng nói: "Cụ, thân thể cụ không tốt, trở về phòng bệnh nghỉ ngơi đi!"
Mộ Thịnh nghe xong, vẻ ảm đạm trên mặt cũng vơi đi, trong lòng giống như được rót vào một dòng nước ấm, cảm động nói: "Tiểu Dịch Thần, ông cụ tới thăm cháu một chút, cháu bị thương nặng như vậy, ông đau lòng, muốn chăm sóc cho cháu!"
"Cụ, vết thương trên người cháu không đau." Bộ dạng Tiểu Dịch Thần không chút để ý, trên thực tế có thể cậu sẽ rất đau, đổi lại nếu những đứa trẻ khác mà bị thương như vậy, đã sớm khóc la om sòm, vậy mà cậu lại tỏ vẻ không sao hết.
Dù sao từ nhỏ cậu cũng đã được huấn luyện qua, ý chí của cậu cũng không giống như người bình thường.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao lúc cậu còn nhỏ, Mộ Nhã Triết đưa cậu tới trại huấn luyện, con trai thì phải chịu được cực khổ, rèn luyện ý chí từ sớm.
Trẻ em bây giờ đều được nuông chiều từ nhỏ, quá yếu ớt.
Anh không muốn con trai mình được nuôi dưỡng như một công chúa bé bỏng.
Con trai thì cần phải được rèn luyện!
Mộ Thịnh nghe vậy, mỉm cười một tiếng, bàn tay già nua khô khốc nhẹ nhàng đặt lên tay cậu.
Ông cụ Mộ hồi còn trẻ, cũng đã từng đã từng đi lính, trải qua chiến trường, cũng được rèn luyện qua cách cầm súng, lòng bàn tay có vết chai thật dày, bây giờ già đi, lòng bàn tay vừa thô vừa sần, chạm cũng làm người ta đau.
Vân Thi Thi lãnh đạm nhìn ông, trên mặt không có biểu tình gì, ánh mắt lạnh lùng, tuy rằng thấy vẻ mặt hổ thẹn đau lòng của ông, cũng cảm thấy đáng thương, nhưng cũng thấy đáng giận!
Có câu nói thế này, người đáng thương cũng có khi đáng giận.
Rất có đạo lý!
Lão già này, hồi còn trẻ cũng là nhân vật hô mưa gọi gió, vô cùng hiển hách, một tay che trời, nếu so với thời cổ đại, cũng là một nhân vật thuộc tầng lớp chư hầu, thậm chí là bá chủ của một quốc gia, lúc còn trẻ sóng vỗ gió rền, lớn tuổi rồi, lại ngu ngốc hồ đồ, phạm vào nhiều chuyện sai lầm.
Ấn tượng của cô về ông đều là từ mẹ cô mà biết được.
Ích kỷ, ngu ngốc, tàn nhẫn...
Hại mẹ cô ૮ɦếƭ, em trai bị thất lạc, mặc dù không phải ý của ông ta, nhưng cũng có một phần nguyên nhân là do ông ta.
Vì vậy, đối với ông, cô rất khó mà tha thứ được!
Nỗi đau mất người thân, vẫn ăn sâu bén rễ trong lòng cô cho tới ngày hôm nay, giống như một dấu vết khắc thật sâu tận đáy lòng, vết thương này mặc dù đã kết vảy theo thời gian trôi đi, vậy mà vừa ᴆụng tới, lại vẫn đau không chịu được như cũ.
Không cố ý, nhưng cũng là một khuyết điểm!
Không phải bởi vì không cố ý, thì sẽ được tha thứ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc