Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 670

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sau cùng Tống Chính Quốc cưới Giang Khởi Mộng.
Lúc Giang Khởi Mộng mới vừa gả vào nhà họ Tống, mẹ Tống đã nói, hi vọng Giang Khởi Mộng có thể kéo dài hương hỏa nhà họ Tống.
Lời này vào tai Giang Khởi Mộng, cảm thấy có phần khó chịu, cảm thấy mình gả vào nhà họ Tống, thành máy móc S*** d***!
Trước lúc bà ta gả vào, nghe nói mẹ Tống có tiếng trọng nam khinh nữ, Giang Khởi Mộng từng thật cẩn thận nghe, lúc ấy mẹ Tống nói như vậy: "Con trai con gái đều như nhau, đều mang dòng máu nhà họ Giang, đều là con ruột của Chính Quốc! Dù con sinh con gái, mẹ cũng yêu thương như báu vật!"
Giang Khởi Mộng kết hôn với Tống Chính Quốc một năm, thuận lợi mang thai, song khi làm kiểm tra, bác sĩ nói với mẹ Tống, nói trong bụng Giang Khởi Mộng mang thai con gái, vẻ mặt mẹ Tống lập tức thay đổi.
Giang Khởi Mộng từng trộm nghe thấy mẹ Tống nói chuyện với Tống Chính Quốc, âm thầm trách cứ bụng Giang Khởi Mộng không tốt, không thể mang con trai, không ít lần trách cứ bà ta.
Càng kỳ lạ hơn là, cuối cuộc trò chuyện, mẹ Tống còn nói: "Chính Quốc à! Bụng Khinh Mộng không tốt, nếu thai tiếp theo không thể mang con trai, con nên cưới một cô vợ lẽ đi! Huyết mạch nhà họ Tống chúng ta không thể mất! Tội bất hiếu có ba, không con là lớn nhất, mẹ vẫn còn đang chờ ôm cháu đây!"
Từ đó về sau, thái độ mẹ Tống với Giang Khởi Mộng cũng thay đổi.
Mãi đến lúc sinh con, đúng là con trai, bản kiểm trai lúc trước đã sai, mẹ Tống nhìn thấy sinh con trai, rất kinh ngạc, vô cùng vui sướng, thái độ với Giang Khởi Mộng tốt hơn.
Có con trai Tống Vân Tích, sau đó Giang Khởi Mộng lại lục tục sinh Tống Ân Nhã và Tống Ân Hi, thêm nữa Mộ Nhã Triết có phần cưng chiều Tống Ân Nhã và Tống Ân Hi, địa vị hai chị em trong nhà họ Tống gia mới vững vàng như vậy.
Nhưng mà, Mộ Nhã Triết thì không có những tư tưởng cổ hủ này, trong lòng anh thích con gái.
Lúc trước khi Tống Ân Hi vừa sinh, anh ôm vào trong lòng, đứa bé nhỏ như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, đỏ bừng đỏ bừng, hai bàn tay nhỏ loạn xạ cầm nắm, ôm lấy ngón tay anh ngậm trong miệng, gặm đến ngọt ngào!
Sau đó khi da dẻ Tống Ân Hi nẩy nở, càng lúc càng đáng yêu, khiến anh yêu thương không hết.
Mỗi khi anh ôm nắm gạo nếp nhỏ vào trong ***, thì vẫn luôn ảo tưởng, mình cũng có thể có một cô con gái như vậy, nho nhỏ, mềm mại, đáng yêu, xinh đẹp, thích kề cận anh, vui vẻ náo loạn trong lòng anh.
Chỉ vừa nghĩ, cũng đã cảm thấy thật hạnh phúc!
Chẳng biết lúc nào, tình cảm với "công chúa nhỏ" đã nảy ra trong lòng anh.
Vẫn muốn con gái.
Điểm này, cách nghĩ của hai cha cực kì giống nhau!
Nhất là lúc Vân Thi Thi ỷ vào có con trai che chở, nâng cao cằm dưới, đắc ý liếc anh, rơi vào trong mắt anh, rõ ràng là đang khoe khoang!
Suy nghĩ muốn con gái càng rộn rạo rồi.
Vì thế, anh nói điều này cho cô nghe!
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng dán qua, cắn lỗ tai cô nói: "Chúng ta có thêm một đứa con gái nhé!"
Câu này, khiến mặt Vân Thi Thi càng đỏ!
Hai cha con này...
Cô quả thực không biết nên nói gì nữa!
Một người nói: "Sinh em gái cho con nha!"
Một người nói: "Chúng ta có con gái nha!"
Hai cha con giống y như nhau!
Muốn con gái, đâu phải nói có là có!?
Bao nhiêu người muốn sinh con trai, sau cùng sinh con gái.
Bao nhiêu người hy vọng con gái, sau cùng lại sinh con trai.
Bao nhiêu người hy vọng con gái, sau cùng lại sinh con trai.
Có vài điều, càng muốn, thì càng không thể có.
Sinh trai sinh gái, nhìn duyên phận, chứ không phải muốn gì, thì có đó!
Mộ Nhã Triết buông mắt, đánh giá khuôn mặt đỏ bừng của Vân Thi Thi, không khỏi cười, nhịn không được hôn lên khuôn mặt mềm mại của cô.
"Sao nào, không muốn?"
Vân Thi Thi sẳng giọng: "Anh đừng làm loạn!"
Mộ Dịch Thần vừa thấy hai người thân thiết như thế, lập tức thẹn thùng che mắt lại, nhưng mà đồng thời, các ngón tay mở ra một khe hở, nhìn lén từ giữa kẽ tay.
Đáy lòng Mộ Nhã Triết cười thầm, nhóc con này, đừng nhìn có đôi khi mặt ngoài thì ngốc ngốc đáng yêu, trên thực tế, có đôi khi vô cùng gian xảo!
Hai cha con yên lặng liếc nhau một cái, ánh mắt lặng lẽ giao chiến.
"Cha ơi, cha mới vừa lặng lẽ nói cái gì với mẹ vậy?"
Mộ Nhã Triết hừ một tiếng, môi mỏng quyến rũ khi đóng khi mở, bật ra hai chữ: "Bí mật!"
Tiểu Dịch Thần tức giận, phồng má, thở phì phì trừng anh.
Vân Thi Thi bị dáng vẻ của hai cha con chọc cười.
Đúng là một đôi dở hơi!
Trong lòng cô âm thầm nghĩ, cảm thấy được thú vị!
Mộ Dịch Thần thấy Vân Thi Thi cười trộm, lập tức quay đầu quăng cho cô ánh mắt ấm ức: "Mẹ, cha bắt nạt con..."
Vân Thi Thi dở khóc dở cười nói: "Cục cưng ngoan!"
Tiểu Dịch Thần làm bộ muốn nhào vào trong *** cô.
Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết nghiêng người, chắc ở giữa, thuận thế ôm Vân Thi Thi vào trong lòng.
Tiểu Dịch Thần thình lình đánh lên phần lưng cứng rắn của anh, bị đau ôm trán, ngẩng đầu, thì thấy khiêu khích trong mắt Mộ Nhã Triết.
Vân Thi Thi: "...!"
Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần oán niệm: "Cha!! Cha buông mẹ ra! Mẹ là của con!"
"Mẹ con là của cha!"
“Là của con!"
"Của cha!"
Tiểu Dịch Thần tức giận trừng anh.
Mộ Nhã Triết cũng không chịu thua, gắt gao ôm Vân Thi Thi vào trong ***, biểu thị chủ quyền công khai!
Vân Thi Thi ngậm miệng hết chỗ nói.
Đây là tình huống gì...
Hai cha con vì cô mà tranh giành tình cảm.
Vân Thi Thi không khỏi ngổn ngang trong gió.
"Dược rồi, hai người, đừng làmo loạn!" Vân Thi Thi oán trách, tay nắm lấy mặt Mộ Nhã Triết, "Còn có anh, bắt nạt Tiểu Dịch Thần, hả?"
Mộ Nhã Triết bắt lấy tay cô, hôn đầu ngón tay của cô một cái, trong mắt lại lộ ra cưng chiều: "Sao nào, đau lòng?"
Nói xong, anh tiếng đến sát bên tai cô, u oán bật ra hai chữ: "Bất công!"
Như tại lên án cô thiên vị con trai!
Vân Thi Thi bị u oán trong mắt anh làm cho không biết làm thế nào.
Bỗng nhiên Mộ Dịch Thần *** *** cánh môi khô khốc, tội nghiệp nói: "Mẹ, con khát nước!"
Vân Thi Thi lập tức đứng lên: "Mẹ rót nước cho con."
"Dạ!" Tiểu Dịch Thần giả bộ đáng yêu gật gật đầu, cười sáng lạn.
Cô đi đến cạnh ngăn tủ, cầm bình nước ấm, lại phát hiện bên trong không có một chút nước ấm nào, vì thế nói: "Mẹ đi ngâm nước, cục cưng, ngoan ngoãn nằm đây, đừng xuống giường đi lại nhé...!"
"Dạ!"
"Nếu muốn ăn trái cây, đợi lát nữa mẹ về gọt táo cho con ăn."
"Dạ!" Tiểu Dịch Thần mỉm cười.
Vân Thi Thi cầm hai bình nước, rời khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng vừa mới đóng lại, hai cha con liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó trao đổi một ánh mắt.
Bỗng nhiên Mộ Dịch Thần chậm rãi dựa vào đầu giường, có vẻ vô cùng chững chạc!
Cậu quan sát Mộ Nhã Triết một chút, lập tức lời nói thấm thía khuyên bảo: "Cha à, cha nên cố gắng lên chút nữa!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc