Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 662

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Thục Mẫn kinh ngạc mở to hai mắt: "Cháu định tuyên bố tin tức kết hôn với ai?" Bà ta dường như đoán ra được cái gì: "Chắc không phải là với Vân Thi Thi kia chứ?"
"Vâng, cháu quyết định tuyên bố tin cháu sẽ kết hôn với cô ấy." Anh ung dung đáp lại, khí thế cả ✓ú lấp miệng em khiến cả phòng im bặt.
Mộ Nhã Triết quét ánh mắt lạnh băng khắp phòng một lượt, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: "Tôi biết chuyện này rất đột ngột, cho nên mới thông báo trước với mấy người một tiếng."
"Không được!"
Mộ Thục Mẫn là người đầu tiên đứng ra phản đối, nhìn anh đầy khó tin.
Trên mặt bà ta không che giấu được sự thất vọng.
Bà ta vốn cho rằng, đứa cháu trai này đối với người phụ nữ kia chỉ là chơi đùa mà thôi, nhưng cho dù chỉ là chơi đùa thì bà ta cũng không cho phép.
Không nghĩ tới anh còn muốn tuyên bố trước truyền thông rằng sẽ kết hôn với người phụ nữ kia.
Tin tức này quả thật quá mức kinh người rồi!
"Một người phụ nữ như vậy tuyệt đối không thể bước chân vào nhà họ Mộ được! Nhã Triết, cháu điên rồi phải không? Nếu cháu cưới người phụ nữ kia, người ngoài sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Nghe nói, cô ta là người phụ nữ mang thai hộ sáu năm trước phải không? Cô còn nghe nói, lúc trước cô ta sinh ra hai đứa con trai, thế nhưng sáu năm nay cô ta âm thầm giấu một đứa, đây rõ ràng là có âm mưu mà! Uổng công cháu thông minh như thế, chẳng lẽ cái này cũng không nhìn ra sao, người phụ nữ kia là có ý định muốn mượn con trai mình để trèo cao, muốn bám lấy nhà họ Mộ chúng ta! Cô ta cũng không tự nhìn lại thân phận của mình mà xem, cái danh mợ chủ nhà họ Mộ này mà cô ta cũng xứng sao? Loại phụ nữ này có xách giày cho cô cũng không xứng!"
Mộ Thục Mẫn nhíu mày, vẻ mặt hết sức khinh miệt.
Bà ta luôn có thành kiến với phụ nữ trong giới giải trí, cho rằng những người phụ nữ xuất thân từ giới giải trí đều vừa bẩn thỉu vừa đê tiện, vì muốn leo vào cửa nhà giàu mà không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Trong mắt bà ta, Vân Thi Thi cũng không phải ngoại lệ!
Sắc mặt Mộ Lâm Phong âm trầm, vẻ mặt không chút thay đổi: "Nhã Triết, chú hai cũng cảm thấy như vậy, cho dù cháu đã đến tuổi lập gia đình rồi, nhưng mà người phụ nữ này tuyệt đối không thể bước vào cửa nhà chúng ta! Chú hai nói trước, chỉ cần chú hai còn ở đây thì sẽ không để người phụ nữ kia bước vào cửa nhà họ Mộ nửa bước!"
Giọng điệu của ông cứng rắn, hoàn toàn không cho người ta cơ hội để phản bác.
Mộ Nhã Triết nhìn lướt qua ánh mắt của mọi người, sắc mặt không hề thay đổi, anh ngồi thẳng người lên, tư thế ung dung, thoải mái, vẻ mặt lại lạnh lùng, chậm rãi nói: "Thông báo trước tin tức kết hôn với mấy người chỉ là vì tôn trọng mấy người là thôi, tôi không có ý định xin ý kiến của các vị, các vị không có quyền ngăn cản hay can thiệp!"
"Không có quyền can thiệp sao? Cô là cô của cháu, là bề trên của chúa, chẳng lẽ còn không thể có ý kiến với chuyện hôn nhân của cháu sao?"
Mộ Thục Mẫn đã cố hết sức nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự tức giận, bà ta dừng một chút, bình ổn lại cảm xúc, lại nói: "Trong nhà họ Mộ, từ trước tới giờ, chuyện hôn sự đều là do bề trên quyết định, cháu chỉ là bề dưới, làm gì có quyền trong chuyện này! Cô nhỏ không cần biết cháu muốn cưới ai, nhưng ít nhất cũng phải là người môn đăng hộ đối! Nhưng mà Vân Thi Thi thì sao? Đừng nói đến môn đăng hộ đối, đến cả thân thế sạch sẽ cô ta cũng không có! Mẹ ruột cô ta là ai, chẳng lẽ cháu còn không biết sao? Mộ Khuynh Thành, mười mấy năm trước bà ta là ca sĩ, khi đó ca sĩ có khác gì kỹ nữ cơ chứ?"
"Cô nhỏ cũng vì thương cháu nên mới không muốn trơ mắt nhìn cháu cưới một người phụ nữ thấp hèn như thế! Cháu có thể hiểu được nỗi lòng của cô không? Huống hồ người phụ nữ này còn muốn lợi dụng con trai để uy hiếp người khác! Ha ha! Nằm mơ đi! Cô nói cho cháu biết, Mộ Dịch Thần ở bên cạnh cháu, nhà họ Mộ thừa nhận thằng bé, nhưng mà đứa con trai của Vân Thi Thi kia, nhà họ Mộ tuyệt đối sẽ không thừa nhận! Cô ta đừng có nằm mơ dắt theo đứa nhóc hèn mọn đó mà bước chân vào nhà họ Mộ!"
"Hèn mọn?" Mộ Nhã Triết nheo mắt lại, ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Mộ Thục Mẫn ngẩn ra, cũng biết vừa rồi mình đã quá kích động, cho nên mới buột miệng nói ra hết suy nghĩ trong lòng, bây giờ bà ta hết sức ảo não, cắn chặt môi không nói lời nào.
Mộ Lâm Phong tức giận lườm bà ta một cái.
Bà ta nói Vân Thiên Hữu là đứa nhóc hèn mọn chẳng phải là đang tự rước lấy nhục cho nhà họ Mộ sao?
Cho dù Vân Thiên Hữu không tốt thì trong người cũng chảy dòng máu nhà họ Mộ!
Mộ Nhã Triết cười, lạnh lùng hỏi lại: "Thế nào, cô nhỏ, vợ là vợ của cháu, người phụ nữ của cháu cũng không đến lượt cô quản!"
"Tại sao lại không tới lượt cô quản?"
Mộ Thục Mẫn nghe được ý châm chọc trong lời của anh, lập tức đáp lại: "Nhã Triết à Nhã Triết, cô thấy cháu đúng là càng ngày càng... Vậy mà lại có thể nói ra mấy lời không có phép tắc quy củ kia! Mắt cháu thật sự bị mù rồi sao, người phụ nữ tốt không cần, lại muốn cưới một người phụ nữ không đứng đắn! Cháu không cần mặt mũi, nhưng nhà họ Mộ vẫn cần! Mình cháu làm chuyện ngu xuẩn thì thôi đi, còn làm liên lụy tới cả dòng họ, người họ Mộ vì cháu mà không thể ngẩng mặt lên nổi rồi đấy! Đường đường là tổng giám đốc của Đế Thăng, vậy mà lại đi cưới một con hát làm vợ, cô nhỏ chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy xấu hổ rồi!"
Mộ Thục Mẫn nói đến đây lại cười lạnh: "Hơn nữa, cháu cũng không ngẫm lại mà xem, thân phận của cháu bây giờ là như thế nào chứ? Cháu bây giờ là người thừa kế của nhà họ Mộ, nhưng mà mong cháu nhớ cho kỹ, cháu cũng chỉ là người thừa kế mà thôi, có thể bước lên vị trí chủ nhà, đứng đầu cả nhà họ Mộ hay không còn chưa chắc đâu! Đừng để đến lúc đó vì một người phụ nữ mà mất đi vị trí đứng đầu, mất nhiều hơn được!"
"Đúng vậy, Nhã Triết à, cháu đừng hành động theo cảm tính, cháu làm như vậy là kích động quá rồi!"
Mộ Nhã Triết hơi nhíu mày: "Chẳng lẽ cháu là chủ nhà rồi thì cuộc hôn nhân này có thể do cháu định đoạt hay sao?"
"Chờ đến lúc cháu lên làm chủ nhà rồi hẵng nói!" Mộ Thục Mẫn lạnh lùng cười giễu, ánh mắt lại nhìn thoáng qua động tác nhỏ trên tay Mộ Nhã Triết.
Chỉ thấy anh nắm hai tay lại, ngón trỏ và ngón cái bàn tay trái dường như đang nhẹ nhàng chà xát cái gì đó.
Mộ Nhã Triết nhướng mày, khí thế khiến người ta khiếp sợ.
Mộ Thục Mẫn mở to hai mắt mà nhìn chăm chú, lập tức phát hiện ra trên ngón cái bàn tay phải của anh đang đeo chiếc nhẫn hồng ngọc.
Chiếc nhẫn hồng ngọc này, bên trong có khắc gia huy của nhà họ Mộ.
Là một con rồng đang nuốt mây.
Đó là biểu tượng đã được nhà họ Mộ kế thừa qua bao nhiêu thế hệ.
Chỉ có người đứng đầu nhà họ Mộ mới có thể có được chiếc nhẫn đã được lưu truyền qua hàng trăm năm này.
Mộ Thục Mẫn đột nhiên trừng mắt.
Mộ Lâm Phong nhìn thấy bà ta giật mình kinh hãi thì nhìn theo, đương nhiên cũng hoàn toàn kinh ngạc.
Mọi người nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Mộ Nhã Triết, sắc mặt đều cứng ngắc, trong mắt toát lên vẻ kính sợ.
"Chuyện... Chuyện này là từ lúc nào..?"
Mộ Thục Mẫn nói chuyện cũng không mạch lạc được nữa.
Mộ Nhã Triết không hề lên tiếng.
Ngay đêm hôm qua, Mộ Thịnh đã hẹn luật sư và nhân viên công chứng, lập di chúc trước mặt anh, hơn nữa còn giao lại chiếc nhẫn cho anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc