Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 656

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Dưới nền được lát bằng đá xanh.
Mà cậu thì đang nằm trên một cái giường gỗ bốn chân.
Đây là nơi nào?
Cậu nhớ rõ cậu rơi vào một cái bẫy rất sâu, sau khi hôn mê thì không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh lại thì đã nằm ở nơi này rồi.
Hữu Hữu cúi đầu nhìn thoáng qua trên người mình, quần áo đã được thay, không biết bộ quần áo này lấy ở đâu ra, nhìn có chút quê mùa, vì đã giặt nhiều lần nên trắng bệch.
Miệng vết thương cũng đã được rửa sạch, thay băng gạc, băng bó cẩn thận.
Chỉ chốc lát sau, cùng với tiếng bước chân vội vàng, một người đàn ông trưởng thành dẫn theo cô bé con ồn ào lúc nãy đi tới bên cạnh giường, thấy cậu rốt cuộc đã tỉnh lại thì trên mặt hết sức vui mừng nhưng cũng có vẻ áy náy.
"Cậu trai nhỏ, cậu rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi! Tỉnh lại là tốt rồi! Tỉnh lại là tốt rồi..."
Hữu Hữu cảnh giác đánh giá người đàn ông trước mặt một lượt.
Người đàn ông còn khá trẻ, da tay ngăm đen, thân hình to cao, trên người mặc một bộ quần áo cũng bị giặt đến mức trắng bệch, râu ria xồm xoàm, nhìn qua có thể thấy là người bình thường không để ý đến vẻ bề ngoài, có chút nhếch nhác.
Thế nhưng vẻ mặt anh ta rất phúc hậu, toàn thân đều tỏa ra hơi thở mộc mạc.
Anh ta vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn lẫn mùi khói, xem ra là một người nghiện thuốc lá nặng.
Anh ta ngồi xuống cạnh giường, Hữu Hữu cảm giác được ý tốt của anh ta, hoàn toàn buông lỏng sự cảnh giác trong lòng.
Có lẽ là người đàn ông này đã cứu cậu ra khỏi cạm bẫy kia!
Cũng là người đàn ông này đã giúp cậu băng bó miệng vết thương, thay quần áo.
Như vậy, có lẽ người đàn ông này không có ác ý gì, cậu cũng không cần phải đề phòng!
"Anh là ai?" Hữu Hữu mỉm cười, mở miệng hỏi.
Người đàn ông cười, lập tức ôm cô bé con lên, trả lời cậu: "Hôm nay lúc đi săn tôi phát hiện ra cậu ở bên dưới bẫy, cho nên mới cứu cậu lên. Thấy cậu bị thương khắp người, tôi chỉ có thể đưa cậu về đây băng bó. Vừa rồi khắp người cậu toàn là máu, bị thương rất nặng..."
Giọng nói của người đàn ông mang khẩu âm địa phương rất nặng.
Theo lời kể của người đàn ông, Vân Thiên Hữu biết được, cạnh con đường núi có một khu nông trang khá hẻo lánh, người đàn ông trước mặt này là một nông dân đang canh tác hơn mười mẫu đất ở đó, thỉnh thoảng lên núi săn thú.
Cạm bẫy mà cậu rơi vào hôm qua là do anh ta bố trí, vốn là hy vọng sẽ bắt được con hươu hoặc con nai gì đó, không ngờ rằng lại khiến cậu bị ngã xuống bên dưới.
Cũng khó trách khi cậu vừa tỉnh lại thì trên mặt anh ta có vẻ áy náy, hổ thẹn.
Nghe nói, nông trang này có tên là thôn An Dương, là một thôn khép kín điển hình. Người dân của thông An Dương cũng coi như là những người dân lâu đời nhất ở thành phố này. Chẳng qua nơi này hẻo lánh, kề núi gần sông, rời xa trung tâm thành phố nên chính quyền mới không nghĩ đến chuyện khai phá.
Căn bản là với vị trí như vậy thì cũng không có giá trị gì đáng để khai phá.
Thôn An Dương có mấy trăm hộ dân, phần lớn đều làm ruộng mà sống, không phải là giàu có nhưng cũng coi như là đủ ăn đủ mặc.
Mấy năm trước, có vài người dân trong thôn có ý nghĩ mới, tiến hành khai phá rừng để trồng cây ăn quả, không ngờ đem lại lợi nhuận không nhỏ, cho nên vài năm trở lại đây người dân trong thôn đều đua nhau trồng cây ăn quả.
Sau khi người đàn ông này mang cậu trở về, nghe nói đã làm oanh động cả thôn.
Cũng không phải là lý do gì to tát, chỉ bởi vì trước giờ trong thôn không hề có người ngoài ghé qua.
Hơn nữa, lúc người đàn ông này mang cậu trở về, trên người cậu toàn là máu, khiến rất nhiều người trong thôn chú ý, có vài người thương xót cậu nên đưa tới mấy bộ quần áo.
"Cậu trai nhỏ à, sao cậu lại chạy vào trong khu rừng kia? Nơi đó rất nguy hiểm, có rất nhiều thú hoang. Nhà cậu ở đâu thế? Sao lại chạy tới đây?"
Người nam nhân nói liên tục, đặt ra một đống câu hỏi.
Anh ta thấy cậu còn nhỏ tuổi, cũng không giống con nhà nông, trên người mặc toàn đồ đắt tiền, làn da trắng nõn, rõ ràng là đứa bé lớn lên trong thành phố.
Con gái anh ta cực kỳ khao khát được như thế này, cô bé thích nhất là cái đẹp, chỉ là từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, làn da phơi nắng quanh năm suốt tháng trở nên vừa thô ráp vừa đen đúa, nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn trắng nõn của Hữu Hữu thì vô cùng hâm mộ.
Trong lúc cậu hôn mê, cô bé con cứ nằm bên giường nhìn cậu mãi không chán, một hồi thì nắm tay cậu nhìn nhìn, một hồi thì lại gảy lông mi cậu, cứ như thể chơi mãi không biết chán vậy.
Cô bé con cực kỳ thích thú với cuộc sống thành phố, trên TV chiếu phim thần tượng, cô bé xem xong thì có ước mơ là lớn lên sẽ thi vào một trường đại học trong thành phố, sẽ đến thành phố để sinh sống.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vân Thiên Hữu, trong lòng cô bé đã cực kỳ thích thú, mặc dù chưa đến tuổi để nhắc đến mối tình đầu, nhưng nhìn thấy Hữu Hữu cô bé con cũng đã biết thẹn thùng.
Hữu Hữu cảm thấy gia đình người nông dân này rất nhiệt tình, đối xử với cậu rất chu đáo, giản dị nhưng đôn hậu, không giống như có ý xấu gì, hơn nữa còn giúp cậu rửa sạch mấy vết thương trên người, bởi vậy cậu cũng nảy sinh thiện cảm đối với người đàn ông kia.
Chỉ là lúc anh ta hỏi đến thân thế của cậu, cậu không nói rõ, chỉ nói mình sống ở trong thành phố.
Người đàn ông muốn hỏi số điện thoại của cha mẹ cậu để gọi cho họ đến đón cậu về nhà.
Hữu Hữu đọc số của Lý Hàn Lâm.
Người đàn ông để cho cô bé con ở nhà với cậu, chính mình đi đến đầu thôn gọi điện thoại.
Thôn này ở vị trí hẻo lánh, thông tin liên lạc cũng hết sức lạc hậu, không phải nhà ai cũng có loại thiết bị hiện đại và xa xỉ như điện thoại di động, ai muốn gọi điện thoại cũng đều phải chạy đến quán bán đồ vặt ở đầu thôn, ở đó có điện thoại công cộng, chỉ cần nhét một đồng là có thể gọi điện thoại vài phút.
Người dân trong thôn An Dương cần gọi điện thoại thì đều chạy tới quầy bán đồ vặt, cực kỳ thuận tiện.
Khoảng cách từ thôn An Dương đến thôn phụ cận rất xa, rất may là cuộc sống trong thôn cũng khá đầy đủ nên rất ít người rời khỏi thôn.
Cô bé con gọi là Linh Linh, tên đầy đủ là Triệu Linh Hoa, năm nay sáu tuổi, đang học ở trường tiểu học tư thục trong thôn.
Những chuyện này đều là Linh Linh nói cho cậu biết.
Thấy Hữu Hữu đã tỉnh lại, Linh Linh liền lập tức bật chế độ máy hát, thao thao bất tuyệt, líu ríu không ngừng.
Hữu Hữu không có sức lực mà đáp lại, chỉ lẳng lặng tựa vào giường, chờ người đàn ông kia liên lạc được với Lý Hàn Lâm, sau đó sẽ chờ Lý Hàn Lâm đến đón cậu trở về.
Hữu Hữu lạnh nhạt cũng không làm giảm sự nhiệt tình của cô bé con, cô bé tự mình nói tự mình nghe hết sức vui vẻ.
Chuyện này cũng không có gì đáng trách.
Từ nhỏ Linh Linh vẫn luôn ở trong thôn, khó có cơ hội gặp được một đứa trẻ đến từ thành phố, đương nhiên là trong lòng hết sức tò mò.
"Anh à, ở thành phố trăng có lớn không, có tròn không?"
"Thật ra em rất hâm mộ người thành phố! Em nhìn thấy trên TV rồi, người thành phố đều ăn mặc rất đẹp! Quần áo trên người em rất xấu, là do mẹ em tự tay may, ôi chao..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc