Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 648

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sau khi cô ta biết được mình mất đi Ngải Luân và đứa bé, trái tim giống như bị rạch ra một lỗ hổng chảy máu đầm đìa, rơi vào bóng đêm vô hạn!
“Thực xin lỗi…”
Cô ta nức nở mở miệng.
Lúc này, cô ta thật sự hối hận vì toàn bộ chuyện cô ta đã làm từ tận đáy lòng!
Thực xin lỗi…
Thực xin lỗi…
Trong lòng cô ta mặc niệm trăm ngàn lần, ôm ***, lệ rơi đầy mặt.
Cô ta sai lầm rồi.
Cô ta không nên vì tranh giành tình cảm, nói xấu Vân Thi Thi là ăn trộm.
Cô ta sai lầm rồi.
Cô ta không nên vì nhất thời tham lam, trộm đi ngọc bội của cô ấy, thay thế thân phận của cô ấy.
Cô ta sai lầm rồi.
Cô ta không nên vì vinh hoa phú quý, tính kế khắp nơi.
Cô ta sai lầm rồi.
Cô ta không nên vì đạt được mục đích, mà không từ thủ đoạn ra tay hạ độc với Mộ Thịnh.
… Cô ta thật sự sai lầm rồi!
Ngàn lần vạn lần không nên đẩy Ngải Luân ra.
Người đàn ông dùng tính mạng để yêu thương, bảo vệ cô ta!
Người đàn ông xuất hiện ở trong sinh mệnh của cô ta, coi cô ta như bảo bối!
“Hu hu hu hu…”
Mộ Uyển Nhu khàn giọng gào khóc, mất đi cốt nhục, trong nháy mắt mất hết can đảm, giống như tất cả sinh mệnh đều vô cùng ảm đạm.
Thở cũng mệt mỏi như vậy.
Trong lòng Mộ Liên Tước bực bội: “Khóc cái gì mà khóc, có gì mà phải khóc, không phải cô không muốn đứa nhỏ này sao? Bây giờ không phải đúng như cô mong muốn rồi à?”
Mộng Uyển Nhu đỏ mắt ngẩng đầu lên, đôi môi run rẩy, lắc đầu, không nói một câu nên lời.
“Hu hu hu…”
Cô ta chỉ lo khóc, đau lòng giống như cô nhi bị thế giới vứt bỏ.
Mộ Liên Tước tâm phiền ý loạn, chuông di động vang lên, ông ta đứng dậy nói: “Đồ vô dụng, chỉ biết khóc, cô có biết hay không? Kế hoạch của tôi bị cô phá hủy rồi!”
“Cái gì?”
“Hai đứa bé đó bị người ta ςướק đi rồi!”
Mộ Liên Tước dừng một chút, nhìn cô ta, trong mắt có sắc bén: “Mộ Uyển Nhu à Mộ Uyển Nhu, chuyện lớn của tôi, đều bại trong tay cô rồi!”
Mộ Uyển Nhu ngẩn người, giống như có gì đó trào ra từ trong ***, trên mặt trắng bệch, cười thoải mái.
“Ha ha… A… Ha ha… “
“Kẻ điên!”
Mộ Liên Tước phủi tay, nghênh ngang rời đi!
Mặt Mộ Uyển Nhu không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng giống như có thứ gì đó bị thiêu đốt, hóa thành một đống tro tàn, trên mặt không có chút sức sống.
“Ngải Luân, em sai rồi…”
Hai mắt cô ta trống rỗng thì thào: “Vinh hoa phú quý đều là giả, là giả!...”
Chỉ có anh mới là thật…
Cho nên anh trở về có được không?
Trở về ở cùng em, có được không?
Em chỉ có một mình, đứa bé cũng không còn, anh cũng không còn, rốt cuộc em còn lại cái gì?
“Lúc trước em nên đi theo anh! Cao chạy xa bay cùng anh, rời xa những thứ thị phi này, khi đó sao em lại ngu ngốc như vậy, rốt cuộc vinh hoa phú quý có gì tốt?”
Ký ức trôi đi…
Lần đầu tiên gặp nhau khi học đại học, Ngải Luân đứng trước mặt cô ta, có chút thận trọng cúi đầu, sắc mặt có chút ngây ngô thẹn thùng.
“Xin chào, tên của tôi là Hàn Dịch Dân.”
Hàn Dịch Dân, đó là tên của anh ta.
Bốn năm đại học, anh ta luôn luôn im lặng bảo vệ cô.
Có lẽ trong thế giới của anh ta, đúng là như lời anh ta nói, có thể ở bên cạnh bảo vệ người anh ta yêu, là anh ta đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Sau khi tốt nghiệp, cô ta vào tập đoàn tài chính Đế Thăng, trở thành trưởng bộ phận nhân sự.
Mà anh ta cũng lập tức vào Mộ thị, trở thành trợ lý của Mộ Nhã Triết.
Cho đến nay, trong mắt anh ta chỉ có mình cô ta.
Người đàn ông này sao lại ngốc như vậy?
Mộ Uyển Nhu đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, bình minh, mặt trời mọc lên từ hướng đông, nhưng mà trái tim của cô ta vẫn hãm sâu vào trong đêm đen, không thể nào thức tỉnh rồi.
Trái tim thật sự đã ૮ɦếƭ.
Còn không có chút sức sống.
Mộ Uyển Nhu cúi đầu, nước mắt giống như khô cạn, rốt cuộc không chảy ra một giọt!
Cô ta đột nhiên rút kim truyền dịch trên người ra, xoay người xuống giường.
Giống như không thấy đau, cho dù chạm vào miệng vết thương, máu thấm ra ngoài, chảy dọc theo quần áo xuống đù*, cô ta vẫn giống như bị tê liệt, không phát hiện ra đau đớn trên thân thể!
Mộ Uyển Nhu nghiêng ngả lảo đảo vài bước, thân thể khẽ lung lay, đỡ tường chậm rãi đi vào toilet.
Cô ta đi vào toilet, nhìn vào gương, bộ dạng tiều tụy và chật vật, nhất là đôi mắt, không có màu sắc kỳ ảo của sinh mệnh!
Một cái chớp mắt, trước mắt cô ta vậy mà sinh ra ảo giác.
Trong gương, Ngải Luân đối mặt với cô ta, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng, dường như muốn cô ta hãm sâu vào đó.
“Uyển Nhu, đi theo anh, có được không? Chúng ta cùng nhau cao chạy xa bay, sống những ngày hạnh phúc! Có được hay không?”
Có được hay không?
Có được hay không? …
Anh ta dịu dàng hỏi.
Nước mắt Mộ Uyển Nhu tràn ra, cô ta nhịn không được vươn tay về phía anh ta, đầu Ng'n t chạm vào mặt gương, giống như có thể chạm đến nhiệt độ của anh ta.
“Được ạ.”
Mộ Uyển Nhu cười, trong mắt phảng phất dịu dàng như nước chảy.
Cô ta đột nhiên lưu luyến dán sát mặt vào mặt gương, như rúc vào lòng anh ta vậy, giọng nói yếu ớt nỉ non: “Ngải Luân, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi! Đừng rời khỏi em… Là em hại anh, em có lỗi với anh, tha thứ cho em có được không…”
“…”
Mộ Uyển Nhu khổ sở khóc lên: “Ngải Luân, em sai rồi, tha thứ cho em có được không? Mang em đi có được không?”
“Đứa ngốc.” Ngải Luân cười, đôi mắt mềm mại, “Đưa tay cho anh, anh mang em đi.”
“Dạ…”
“Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, vĩnh viễn…”
Mộ Uyển Nhu cười buồn rầu, trên mặt vẫn có chút nhiệt độ, gật đầu thật mạnh “Dạ!”

“Tứ gia, mấy tên thuộc hạ gửi tin tức đến, đến giờ vẫn không tìm được tung tích hai đứa bé, có khả năng là lành ít dữ nhiều.”
“Có ý gì?” Mộ Liên Tước híp híp mắt, nắm chặt di động.
“Đứa bé bị ςướק trên đường đi, xảy ra tai nạn lật xe, dầu chảy ra nên nổ mạnh, lúc chúng tôi đuổi đến nơi, xe đã rơi xuống vách núi, lúc vớt xác, thăm dò hiện trường, phát hiện dọc theo đường đi có dấu vết đuổi theo! E là đã trải qua một cuộc đọ sức!”
“Xe rơi xuống vách núi sao?” Mộ Liên Tước cả kinh, rõ ràng là không nghĩ đến.
“Dạ!”
“Như vậy, khả năng hai đứa bé còn sống là bao nhiêu?”
“Tỷ lệ phần trăm rất ít, hi vọng còn sống cực kỳ xa vời! Bốn phía xung quanh đó đều là núi, một khi rơi xuống vách núi, căn bản không có khả năng sống sót!”
“Sao cậu có thể chắc chắn, bọn chúng rơi xuống vách núi hả?”
“Cho dù không rơi xuống vách núi, muốn rời khỏi nơi đó tất phải đi qua một cánh rừng, nơi đó dã thú thường xuyên lui tới, còn trong đêm khuya thì rất lạnh, hi vọng sống lại càng xa vời!”
Mộ Liên Tước hừ lạnh một tiếng: “Cho dù sống hay ૮ɦếƭ, phải nhanh chóng tìm thấy hai đứa bé đó! Sống phải thấy người, ૮ɦếƭ phải thấy xác!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc