Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 644

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Thể chất Hữu Hữu luôn không tốt, từ trên sườn núi đi xuống, đi được vài bước đã bắt đầu thở hổn hển.
Cậu rất ít khi rèn luyện, lúc còn nhỏ vẫn luôn ở trong bệnh viện.
Thân thể có tốt lên một chút nhưng cũng rất ít khi đi ra ngoài vận động.
Lisa thấy hô hấp của cậu có chút gấp, liền hơi cúi người ngồi xổm xuống: "Đi lên!"
Hữu Hữu đi vòng qua cô ta: "Không cần, tự tôi có thể đi!"
Lisa không nói hai lời, lại đi tới trước mặt cậu, chặn ngang người bế cậu lên theo kiểu công chúa.
Hữu Hữu: "...!"
Lisa áng chừng cao hơn Hữu Hữu một cái đầu, thể trạng của cô ta chắc cũng hơn cậu rất nhiều, đôi cánh tay này đã từng trải qua hơn trăm trận thực chiến mà tạo thành, cân xứng xinh đẹp.
Hơn nữa Hữu Hữu cũng rất gầy, mặc dù ôm cậu vào trong иgự¢, nhưng căn bản cô ta không cần cố sức.
Hữu Hữu nổi giận: "Cô làm gì?"
"Cậu mệt."
"Thả tôi xuống!" Hữu Hữu thẹn quá thành giận duỗi chân.
Lisa trừng mắt nhìn cậu: "Đừng nháo."
"..."
Mộ Dịch Thần đi sau "phốc " một tiếng cười to.
Hữu hữu lại càng giận, trợn mắt nhìn cậu: "Anh cười cái gì?"
"Không có gì." Mộ Dịch Thần nhịn cười, đi đằng sau, vẻ mặt nhu hòa.
Ánh trăng chiếu xuống làm hiện ra những tầng sương trắng mờ ảo.
Bóng đêm dần trở nên sâu thẳm, nhiệt độ không khí cũng ngày càng lạnh. Gió rừng lạnh đến thấu sương, thổi qua người, liền giống như những lưỡi dao sắc bén cắt qua xương tủy, dần dần hai tay cũng trở nên cứng nhắc không thể gập lại được.
Lisa hít hít chóp mũi đã bị đông lạnh, trong lòng lại là một mảnh yên bình ấm áp.
Trước kia khi còn ở trong tổ chức sát thủ, đừng nói là ăn no mặc ấm, mỗi một giây trôi qua cũng đều như bước trên băng mỏng, ngay cả thở cũng phải cẩn thận.
Mà khi ở trong núi rừng này, tuy vừa lạnh vừa đói, thể trạng vô cùng yếu nhưng cô ta có thể không cần kiêng nể điều gì mà tự do hít thở bầu không khí trong lành.
Không có gì quan trọng hơn so với việc còn sống.
Bao gồm cả tôn nghiêm.
Bằng vào ý chí muốn sống đến kinh người như thế, cô ta mới có thể đi ra khỏi tổ chức sát thủ, rời khỏi cái nơi quỷ quái giống như địa ngục kia, bắt đầu một cuộc sống mới.
Lisa ôm Hữu Hữu lẳng lặng đi trên con đường núi, bên chóp mũi quanh quẩn mùi máu tươi nồng đậm.
Trên gò má cô, vết máu đã khô, trước иgự¢ dính một mảng máu lớn, giờ đã không còn nhìn rõ, đây là máu của mình hay là máu của những binh sĩ kia.
Lisa cúi đầu nhìn Hữu Hữu trong lòng.
Cậu đã mệt mỏi khép mắt lại.
Mộ Dịch Thần sóng vai đi tới bên người cô ta, ở trong mắt cô ta, Mộ Dịch Thần không thể nghi ngờ gì chính là quý tộc cao cao tại thượng, hiện tại lại đang ở nơi núi rừng hoang vu, cạn nước hết lương thực, một người tâm cao khí ngạo như thế khẳng định sẽ phải nếm chút mùi đau khổ.
Đi tới đi lui, Mộ Dịch Thần bỗng thấy phía trước có một hồ nước trong vắt.
"Có hồ!"
Mộ Dịch Thần chỉ tay về phía trước.
Trên người cậu đều là máu, mùi máu tươi khiến cậu khó có thể chịu được, trong lòng suy nghĩ không biết có nên tắm rửa một phen không.
Nghĩ đến đây, dưới chân cậu như đã có mục tiêu, đi thẳng về chỗ hồ nước kia.
Lisa Đặt Hữu Hữu xuống, cũng đi đến bên hồ, hai tay khoanh lại lẳng lặng đứng đó, đã thấy Mộ Dịch Thần ngồi xổm xuống bên hồ.
"Hữu Hữu qua đây, chỗ này có nước, nguồn nước coi như sạch sẽ!"
Hữu Hữu đi qua, giờ phút này quần áo trên người cậu lộn xộn, xem ra cũng thảm hại không ít, ngồi chồm hổm ở ven hồ, liếm cánh môi đã khô nứt, do dự nhìn hồ nước, múc nước nâng đến miệng lại bị mùi tanh xộc thẳng vào mũi.
Muốn uống nước mà lại cảm thấy có chút buồn nôn.
Bàn tay vươn ra, lại khó xử rụt vào, xem ra có chút ghét bỏ nước ở đây rồi.
"Sao lại có mùi khó ngửi thế?"
Hữu Hữu mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, hồ nước ở giữa núi rừng này không biết có sạch sẽ hay không, cậu làm ra vẻ mặt ghét bỏ nhíu mày.
Mộ Dịch Thần giải thích nói: "Không phải khó ngửi, chỉ là mùi nước có hơi nồng, không trải qua thanh lọc sẽ đều có mùi như vậy."
Hữu Hữu nghiêm túc vươn ra một ngón tay ra, chấm vào trong nước, sau đó đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, vừa ngửi mi tâm liền cau chặt, sắc mặt xanh mét hết sức khó coi.
Cậu ngày thường yêu thích sạch sẽ, ngay cả nước máy cũng chưa từng uống qua, trước mắt sao có thể chịu được chất nước tầm thường như vậy?
Lisa đi tới bên hồ, bàn tay đưa vào trong nước thử độ ấm.
Tuy nước hồ vô cùng lạnh lẽo, nhưng bởi vì nhiệt độ trong núi vốn đã giá lạnh, nên khi cho tay xuống nước, cô ta có chút ngoài ý muốn khi cảm thận được sự ấm áp ở đầu ngón tay.
Hai tay chụm lại múc lên một ít nước, cúi đầu uống một ngụm lớn, mùi nước đặc trưng ở trong miệng khiến cô ta khó có thể nuốt xuống.
"Ừng ực" một tiếng, Lisa miễn ૮ưỡɳɠ éρ mình nuốt xuống, trong bụng nhất thời dâng lên một trận ghê tởm khiến cô ta không khỏi muốn nôn khan.
Cô ta cau mày chép miệng, ép buộc chính mình uống thêm một ngụm lớn nữa.
Núi rừng cực kỳ yên tĩnh, hành động uống nước dẫn đến sự chú ý của Hữu Hữu, cậu quay đầu lại, bắt gặp cảnh Lisa múc nước uống lại càng khiến cậu thêm buồn nôn.
Mộ Dịch Thần cũng nâng tay lên uống vài ngụm, mùi tanh đặc thù trong nước truyền khắp khoang miệng khiến cậu thiếu chút nữa cũng muốn nôn.
Thật khó uống!
Mùi tanh rất nồng xộc thẳng vào mũi khiến cậu cũng khó có thể nhịn được.
Hữu Hữu thấy hai người bọn họ đều nhíu mày, vậy nước này nhất định rất khó uống, vì thế cậu quyết định từ bỏ.
Trái lại Lisa lại ϲởí áօ khoác ra, nhúng vạt áo vào trong nước.
Vết máu đã khô, lớp áo dính sát vào làn da, khiến cô ta không thể không cần thận một chút, nhanh chóng dùng nước hồ tẩy đi vết máu trên mặt cũng như ở trước иgự¢.
Nước hồ lạnh lẽo trượt qua da thịt lạnh đến thấu xương, giống như máu trong người đều đông lại.
Cô ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh, động tác trên tay càng trở nên nhanh hơn.
Mộ Dịch Thần nhìn cô ta cứ thản nhiên nửa ૮ởเ φµầɳ áo trên người xuống trước mặt cậu như thế.
Đối với người từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục ‘ nam nữ khác biệt’ như cậu, quả thật không khỏi khiến cậu nhíu mi, sắc mặt mất tự nhiên, ánh mắt rời sang chỗ khác, khuôn mặt xuất hiện vệt đỏ hồng khả nghi.
Sau khi Lisa tẩy rửa xong quay lại đã thấy Hữu Hữu đi xa.
Cậu không ép buộc bản thân mình phải uống nước kia, cho dù cậu đã khát khô cả họng, cho dù nước hồ kia cũng không có bẩn, nhưng cậu thật sự rất khó nuốt xuống, kể cả có khát ૮ɦếƭ cũng quyết không uống nước hồ kia.
Trên đường, Hữu Hữu quyết định dừng chân tại chỗ nghỉ ngơi, Lisa liền đi bắt hai con rắn, thuần thục rửa sạch иộι тạиg cùng thịt rắn, rửa đi rửa lại mấy lần.
Cô ta tính nhóm lửa làm chút món ăn thôn quê làm ấm thân thể, lúc đi lấy củi liền thấy Hữu Hữu đang thử nhóm lửa.
Cũng không biết người nào lỡ tay nhận nhầm học trò mà lại để cho kinh nghiệm dã ngoại của cậu chủ nhỏ ít đến thảm thương thế này, chỉ thấy cậu tùy ý vứt một ít lá khô cùng cành khô lại một chỗ, tay chân vụng về chà sát nhành cây nhưng mãi vẫn chẳng thấy tý lửa nào.
Sắc mặt Hữu Hữu trở nên thật khó coi, ánh mắt nhìn đống lá cây khô kia đầy sầu muộn.
Chỉ cọ sát nhánh cây như vậy cũng có thể mài ra lửa sao?
Mộ Dịch Thần đứng ở phía sau, rất muốn cười, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cố nhịn xuống.
Lisa nhặt rất nhiều củi đốt đốt, lại đi thu một bó lá cây khô, tiếng chân giẫm lên cỏ khô trong nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt của Mộ Dịch Thần, lúc cậu nhìn sang liền thấy cô ta ngồi xổm trên mặt đất, không biết tìm đâu được hòn đá để đánh lửa, sau đó lấy dao ngắn ra, lưỡi dao ma sát với hòn đá tạo thành những đốm lửa nhỏ rơi xuống đám lá khô, rất nhanh một làn khói xanh liền lượn lờ trong không trung.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc