Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 639

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Kèm theo tiếng kêu thảm thiết, đám người thưa thớt ngã xuống mấy người.
"Bắn ૮ɦếƭ nó, bắn ૮ɦếƭ nó đi."
Có người biểu hiện như gặp quỷ, la lên như vậy, ngay sau đó, ánh đao lóe lên lướt qua, trên cổ xuất hiện một vết cắt, máu đỏ phun ra bắn lên những người xung quanh ta.
Lisa nổi danh ta là sát thủ cận chiến.
Xuất thủ nhanh ta, chuẩn, ngoan độc, không một chút sơ hở.
Những người ở đây một khi trở thành mục tiêu của Lisa thì chỉ một cái vung tay là một đòn trí mạng kết liễu đối phương!
"Bắn đi, mau bắn đi!"
Nhưng mà hắn còn chưa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
"Nhiều người như vậy lại đi bắt nạt một đứa bé gái? Bạo hành trẻ em sao?"
Kho hàng trống vắng trong lòng đất bỗng nhiên vang lên một tiếng nói.
Khiến cho người khác phải giật mình.
Mọi người lưng phát lạnh, chợt cảnh giác nhìn xung quanh ta, ánh mắt thăm dò, không hề phát hiện có bóng người xa lạ.
Hai mắt nhìn nhau, hiển nhiên là không biết thanh ta âm này phát ra từ đâu.
Đúng lúc này "Phốc" một tiếng, tiếng νũ кнí va chạm lạ lùng vang lên.
Đám lính mà đang tấn công Lisa, hay kể cả những tên đang chĩa súng vào người đàn ông vừa xuất hiện đều "Đông" một tiếng ngã trên mặt đất, viên đạn găm giữa mi tâm, trán nứt ra, máu chảy thành dòng.
Sắc mặt mọi người kinh hãi.
Toàn bộ đều là tinh anh ta trong bộ đội đặc chủng, thân thủ bất phàm.
Thế mà người kia có thể phá vòng vây mà vào.
Càng tức giận hơn là bây giờ người này còn như ma quỷ ẩn núp trong số bọn họ, bất kỳ lúc nào cũng có thể đoạt đi mạng sống của bọn họ.
Một người trong đám lính cả giận nói: "Là ai, mau ra đây!"
Cái thanh ta âm kia miễn cưỡng trả lời: "Thực sự là một đám toi cơm mà."
Thanh ta âm quỷ mị đi tới gần, giống như đã ngay sát bên tai của tên lính kia.
Binh sĩ nhất thời toàn thân cứng ngắt, theo bản năng muốn xoay người lại, nhưng lại xuất hiện một bàn tay đặt lên vai hắn.
Hắn nuốt nước bọt rùng mình nhìn An Kiệt thình lình xuất hiện đứng ngay cạnh hắn, bàn tay khác thì áp ngay bên tai hắn đầu ngón tay dí sát thái dương, ghé vào lỗ tai hắn hà hơi như lan (nói khẽ như gió thoảng): "Tao ở đây này."
"Mày... mày là ai?"
An Kiệt ôn nhu mỉm cười, cao ngạo ngẩng mặt lên, giống như muốn khẳng định lại uy phong của bản thân nói: "Tao là chỉ huy của Đội lính đánh thuê Thiên Thai, người gặp người thích, xe gặp xe chở, hoa gặp hoa nở, bất kỳ ai gặp tao đều phải quỳ xuống dưới chân tao mà gọi một tiếng An Kiệt đại nhân!"
"Phanh ta" một tiếng súng vang lên.
Đầu trong nháy mắt bể nát.
Đáng thương cho tên lính kia chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra mà đã gục xuống dưới chân của An Kiệt rồi.
"Một chút tài nghệ này mà đòi ra oai trước mặt tao sao?"
An Kiệt lười biếng ngẩng mặt lên, hướng về phía đám người đang ngây ngốc đứng ở đó cảnh cáo nói: "À đúng rồi, mấy vị anh ta hùng này, cẩn thận bể đầu."
Đúng lúc này lại có một tên lính giơ súng hướng về phía An Kiệt.
Nhưng tay còn chưa kịp Ϧóþ cò thì lại "Phanh ta" một tiếng, thân hình hắn ta đã nặng nề đổ ầm xuống, đầu rơi máu chảy.
Giống như tử thần đang ở ngay bên cạnh, chỉ cần hơi nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay thôi liền có thể bị đoạt mạng rồi.
An Kiệt đánh giá thi thể trên đất thở dài: "Không phải đã nhắc nhở rồi sao. không nên manh ta động, đạn không có mắt."
Anh ta ngẩng đầu, nói với Lisa: "Lisa trở về đi, chỗ này để cho tôi."
"Lisa rút lui trước đi, còn lại để tôi lo."
Lisa xoay người lui lại.
Ngay lúc này đám lính lập tức vây quanh ta An Kiệt, chĩa νũ кнí về phía anh ta.
Nhưng không ai dám nổ súng trước.
An Kiệt thờ ơ châm một điếu thuốc, liếc nhìn lại.
"Chu Tước, còn lại giao cho cô."
Chu Tước đứng ở cửa, một thân vũ trang, chậm rãi đi đến.
Trong tay của cô ấy cầm hai con dao găm, khóe môi đỏ như máu mỉm cười, tay vừa vung lên ánh sáng bạc từ lưỡi dao cắt một đường vào không khí, xẹt một cái vẽ ra một vết thương trên cổ của kẻ địch.
Chu Tước nhanh ta chóng xoay người, cúi người chặn lại tia máu, để nó không bắn lên người của An Kiệt, trầm giọng ra lệnh: "Lên."
Đám thủ hạ của cô ấy lập tức đạp cửa xông vào.
Chu Tước phi thân nhảy vào đám người, dao găm trong tay xoay tròn một vòng, thân mình như con thoi lao về phía trước, lập tức lại có thêm không ít tiếng động của thi thể đổ rạp xuống.
"Đầu năm nay lại có thể có nhiều tôm tép chán sống như vậy, kéo bè kéo cánh tụ thành một đám ô hợp, vài tên to xác bắt nạt một đám trẻ con không thấy xấu hổ sao? Hại tao phải lãng phí mấy ngày nghỉ này ở trên người bọn mày."
An Kiệt hung hăng đạp ngã một tên lính ở gần anh ta, còn không ngừng mắng chửi: "Mẹ kiếp, ông đây cực khổ cả một năm khó lắm mới được nghỉ ngơi, mau trả lại kì nghỉ cho tao đi, trả lại đi, trả lại đi."
"An Kiệt thật hung tàn." Một gã lính đánh thuê nhìn qua kẽ hở giữa hai tên địch, chứng kiến cảnh kia liền cảm thán một câu.
"Khó lắm An Kiệt mới được nghỉ phép, lại phải đi giải quyết chuyện này, chắc chắn tâm tình rất khó chịu." Tên còn lại bặm môi, tỏ ra thấu hiểu.
Người nọ âm thầm nhổ nước bọt: "Phi, căn bản là nhiệm vụ lần này lại là giải quyết đám lính tạp nham này... một chút thách thức cũng không có."
An Kiệt lạnh lùng liếc bọn họ: "Làm việc còn nhiều chuyện, chán sống rồi hả?"
Dứt lời, xoay người giơ chân đạp một cước lên tên địch đang muốn đánh lén anh ta, khiến hắn ngã lăn ra đất.
Chu Tước ở bên kia cũng không kém, ra tay dứt khoát chuẩn xác, hai tay Ϧóþ chặt cổ của địch nhân, bẻ một cái rắc, vươn chân đạp vào иgự¢ đối phương.
Khí chất trên người sắc bén như dao, lạnh lùng như kiếm, cả người toát lên khí tức đáng sợ của Tu la địa ngục.
"An Kiệt vẫn tàn độc như vậy... thật quá dọa người mà.”
An Kiệt khoanh tay, quan sát xung quanh ta, nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang tiếp cận lại gần, anh ta nhẹ nhàng né tránh.
Người đàn ông kia ôm bụng lăn lộn trên đất.
Lỗ Ca bình tĩnh đạp lên đầu hắn, vừa đạp vừa mắng: "Mày có biết, nguyên tắc trưởng thành của đàn ông Trung Quốc là gì không? Bắt nạt hai đứa bé, đây được coi là đàn ông đó hả?"
"Phanh ta!"
"Phanh ta!"
"Phanh ta!"
Tiếng súng bắn tỉa vang lên trong bóng đêm, tiếng đạn liên thanh ta phát ra cộng hưởng cùng tiếng la hét của những kẻ bị bắn trúng, phá vỡ đi bầu không gian yên tĩnh.
"Đám gà mờ này chẳng bõ để tao chơi đùa." Lỗ Ca vung dao khiến cho một tên địch sợ hãi ngất đi xong, quay ra huýt sáo hiệu về phía An Kiệt.
"Chơi chán quá, mà không thể tiếp tục gây náo loạn được nữa sẽ rắc rối đấy."
Nếu quá ham vui sợ rằng sẽ đánh động chính phủ, trở thành sự kiện quốc tế thì không hay lắm.
An Kiệt vẻ mặt âm trầm, ánh mắt giận dữ đạp một cước lên tên lính nằm trên đất, trầm giọng mắng: "Dám quấy rầy kỳ nghỉ của tao, đi ૮ɦếƭ đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc