Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 634

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lúc này, đứng trước mặt anh không còn là chủ nhà họ Mộ bá đạo trước kia nữa.
Chỉ là một ông già đáng thương mà thôi.
Anh cũng không phải sắt đá, đi làm khó dễ một người già đáng thương.
Vì vậy, anh nói: "Ông, ông cứ trở về phòng bệnh trước, tâm tình của Thi Thi không tốt, chuyện này, để sau này rồi nói!"
"Được được, vậy cháu ở lại đây, chăm sóc tốt cho cô ấy!"
Trong lòng Mộ Thịnh đau khổ, lưu luyến nhìn cô không ngừng, sau đó mặc cho vệ sĩ đỡ, rời đi.
Thẳng đến khi ra khỏi phòng bệnh, ông đứng ở ngoài cửa, trong mắt toàn là nước mắt, chảy xuống mặt.
Ông giơ bàn tay già nua lên, chậm rãi lau đi.
"Ông Mộ, chúng ta về phòng bệnh, có được không?" Người vệ sĩ vừa nhìn thì liền thấy cảm giác khó chịu, kiễn nhẫn khuyên.
Mộ Thịnh cả người đều run rẩy.
Đó là một lỗi lầm vô cùng lớn của ông, đó là trói buộc, là đường cùng, thực sự không còn cách nào cứu vãn sao?
Mặc dù chỉ là vô tâm lỡ lời, nhưng mà đôi khi, thật sự không phải mọi lỗi lầm sẽ đều được hóa giải.
Là lỗi của ông, ông nguyện ý gánh chịu.
Có phải cô nên cho ông một cơ hội?
Trong phòng bệnh.
Vân Thi Thi níu chặt lấy chăn, mặc dù có cố gắng như thế nào, nhưng mà nhìn cả người đang run rẩy kịch liệt của cô, cũng có thể nhìn ra cô đang rất bấn loạn và run sợ.
Nhìn thấy Mộ Thịnh, cô liền nhớ tới cơn ác mộng lúc nhỏ, từng ký ức đó cứ vậy mà hiện lên trong mắt cô.
Mỗi một hình ảnh, đều làm cô khổ sở.
Cô hận trí nhớ của mình, đã vài chục năm rồi, tại sao không có mất đi, lại vẫn lưu lại rõ ràng trong cô, ở nơi sâu kín nhất.
Năm ấy, cô chín tuổi, cũng là lần đầu tiên cô chịu đựng mùi vị của sự tuyệt vọng.
Cô lúc đầu, cũng có thể có một cuộc sống bình thường. Có mẹ yêu quý, có một người em trai đáng yêu, cô cũng vốn cho là, thời gian cứ yên lặng trôi qua như thế.
Có thể chuyện ngày mai xảy ra ngoài ý muốn, đó là chuyện không ai biết trước được.
Có phải là, nếu không có chuyện ngoài ý muốn này, có phải là ông ta đang sống rất hạnh phúc hay không?
Cô biết trong chuyện này, cô không nên để ý lại những thứ đó.
Dù có nghĩ đủ mọi hướng, nhưng cô vẫn không thể thoải mái mỗi khi nhìn thấy ông ta được.
Mộ Nhã Triết ngồi cạnh giường, nhìn cô bất, sợ hãi mà run rẩy, liền đau lòng ôm cô vào ***.
Vân Thi Thi cũng ôm lại anh.
Hầu như đem tất cả sự ỷ lại, đều gửi gắm lên người anh.
"Đau..."
Vân Thi Thi trầm giọng nói một tiếng, âm thanh cô khàn khàn nghẹn ngào.
Mộ Nhã Triết gấp gáp, nhíu mày hỏi: "Đau chỗ nào?"
Anh còn tưởng vết thương nào trên người cô bị rách ra.
Lại không nghĩ rằng, cô cầm tay anh, để vào trái tim mình: "Ở đây..."
Mộ Nhã Triết ánh mắt ngẩn ra.
"Có một chút, khó thở..."
Vết thương trên người, đợi một thời gian, sẽ có một ngày nào đó lành lại.
Nhưng mà những chuyện năm xưa, rõ ràng không để lại chút vết thương nào, nhưng lại giống như một cái rằm, cắm vào tâm trí cô, mỗi ngày, mỗi ngày đều khiến cô cảm thấy đau nhức, khổ sở.
Cô không có cách nào tha thứ cho ông ta.
Cũng không phải là vì trái tim cô sắt đá.
Trong lòng cô rất rõ ràng, có một số việc, không phải là do ông ta cố ý, nhưng nếu không phải do ông ta quá mức cổ hủ, khư khư cố chấp, làm việc không có chút tình cảm nào, cô cũng không đến mức như bây giờ.
Cô hận ông!
Từng cơn ác mộng trong đời cô, đều có quan hệ với ông ta.
Vì vậy, cô không có cách nào ép mình, tha thứ cho một người như vậy.
...
Cung Kiệt có một giấc mơ vô cùng mệt mỏi.
Trong mơ, cậu mơ hồ nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng trôi qua.
Rất nhanh, cậu nghi ngờ mình đang ngồi trên xe, hay là đang trên một cái tên lửa?
Điều này khiến tâm cậu vô cùng loạn.
Con đường uốn lượn, mỗi lần quẹo gấp đều nghe thấy tiếng ma sát của săm xe với mặt đường.
Cậu sợ hãi xem xét dây an toàn, quay đầu lại, nhìn qua cửa sổ phía sau xe liền nhìn thấy vài chiếc xe màu đen đang đuổi theo sau lưng, đã sắp theo kịp.
Tuổi còn trẻ, cậu căn bản không biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết là xe đi rất nhanh, vì thế cho nên tim của cậu đã sắp nhảy ra ngoài!
"Mẹ, con sợ..."
Cậu khẩn trương kêu lên.
Mộ Khuynh Thành cầm tay lái, ánh mắt chặt chẽ quan sát phía trước, trong lúc nguy cấp không để được tới hai đứa trẻ đang bị kinh sợ.
"Đừng sợ, có chị ở đây, chị sẽ bảo vệ em!"
Chỗ kế bên cạnh tài xế, một bé gái có dung mạo khá giống cậu quay đầu lại, nhẹ nhàng trấn an cậu, mặc dù cô bé cũng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại để an ủi cậu.
"Chị, em sợ... chúng ta sẽ ૮ɦếƭ sao?"
"Đừng nói như vậy! Chúng ta đều sẽ yên lành, đừng sợ..."
Cậu khó khăn nói một tiếng, nhưng lại lập tức khiếp sợ gào lên: "Mẹ, con sợ... Lái chậm lại đi... lái chậm lại đi mẹ ơi..."
Vừa dứt lời, cậu liền trơ mắt nhìn ngay phía trước xe là một vách đá thẳng đứng, rào chắn vây quanh.
Cậu kinh sợ che mắt lại!
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng thắng xe chói tai.
"Phanh không ăn?"
"A..."
Toàn bộ chiếc xe bị mất khống chế, rơi xuống núi.
Một hồi trời đất xoay chuyển, cả cơ thể cậu điên cuồng bị va đập ở trong xe.
Ngay sau đó thì lâm vào hôn mê.
Khi mở mắt ra, cậu liền thấy chị mình đang kéo cậu, cố gắng đưa cậu ra khỏi xe.
Cậu muốn giãy dụa, nhưng lại phát hiện, cánh tay mình bị bẻ cong ngược lại, giống như đã bị gãy xương.
Cậu sợ đến mặt trắng bệch, cổ họng mơ hồ có vài tiếng khóc đứt đoạn.
Khi đó, cậu lại không cảm nhận được bất kỳ sự đau đớn nào, chỉ cảm thấy trời đất mơ hồ, ý thức ௱o^ЛƓ lung.
Trong tầm mắt, chỉ có khuôn mặt quyết tâm đưa cậu ra của chị.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy trên chỗ buồng lái, khuôn mặt dính đầy máu của Mộ Khuynh Thành.
"Mẹ..."
Một giấy tiếp theo, "Oanh" một tiếng!
Xe bắt đầu cháy rừng rực, những tia nhiệt cứ liên hoàn bắn tới.
Lửa cháy rất lớn!
Toàn bộ xe đều bị bốc cháy, lửa lớn như vậy, trong chớp mất che đi cơ thể của Mộ Khuynh Thành.
Cậu mở to mắt, trơ mắt nhìn một cảnh khó tin đang diễn ra.
"Mẹ..."
Trong quán R*ợ*u, Cung Kiệt chợt tỉnh dậy từ trong giấc mơ, ngồi dậy, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn sót lại vài tia sợ hãi.
Trong một chớp mắt khi anh mở mắt, anh mới ý thức được, đó chỉ là giấc mộng.
Lại là cái ác mộng đó.
Mười mấy năm qua, anh đã mơ thấy nó rất nhiều lần.
Mười mấy năm qua, những lần đó, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng mẹ bị ngọn lửa cuốn lấy.
"Anh Cung, anh lại mơ thấy ác mộng sao?"
Một bên, một thiếu nữ vẫn còn trẻ tuổi, sắc mặt ân cần hỏi thăm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc