Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 632

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Dưới chân cũng có vết thương, khâu bốn mũi.
Toàn thân nhiều chỗ máu bị ứ đọng, đầu vai bị trật khớp, nhưng hôm nay cô giống như bị điên vậy, dường như không hề cảm thấy đau đớn trên cơ thể mình.
Mộ Nhã Triết chợt ngăn cô lại: "Đừng lộn xộn! Vết thương trên người mới khâu lại..."
"Cút ngay! Đừng ***ng vào tôi!"
Vân Thi Thi rống lên, chợt điên cuồng đẩy anh ra.
Hầu như dùng hết sức lực của bản thân.
Mộ Nhã Triết bị cô đẩy, trọng tâm không vững, bị đẩy vào tường.
"Anh làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, để một đứa trẻ bảy tuổi đi làm con tin? Anh thực sự rất tàn nhẫn! Muốn làm con tin, anh tại sao không đi? Tại sao? Mộ Nhã Triết, anh tại sao có thể tàn nhẫn như vậy? Vì sao tôi lại gặp phải anh, anh mang cho tôi càng nhiều hơn là nguy cơ, là tổn thương, là ác mộng! Vì sao?"
Trong lúc vô ý thốt ra.
Chính Vân Thi Thi, sau khi nói ra những lời này, đều có chút giật mình.
Hình như, có chút hơi quá đáng.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, cơn thịnh nộ qua đi, anh bất đắc dĩ mệt mỏi nhắm mắt lại.
Vân Thi Thi cũng nhận thấy lời của mình có bao nhiêu làm tổn thương người khác, nhưng một khi đã nói ra, giống như là bát nước đổ đi, không thể rút lại.
Cô trầm mặc, cúi đầu, nắm chặt lấy khăn trải giường, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đệm, để lại một mảng ẩm ướt.
Tự trách, hổ thẹn, lo lắng, đau lòng... đủ thứ cảm xúc nổi lên trong lòng, tất cả đều như cơn giông bão chiếm lấy tâm trí cô.
Cô không phải cố ý.
Có thể cô không nghĩ ra...
Thực sự không nghĩ ra, vì để bảo vệ cô, lại phải hi sinh đi hai đứa bé?
Y tác đẩy xe thuốc vào phòng, liền nhìn thấy vết thương trên eo vừa mới khâu lại bị rỉ máu, khẽ nhíu mày: "Chuyện gì vậy? Vết thương sao lại rách ra thế kia?"
Cô vội vàng tiến lên, muốn kiểm tra.
Mới vừa chạm vào Vân Thi Thi, liền bị cô tránh đi, không cho ***ng vào người.
Người y tá nhíu mày, có chút khó hiểu.
Lại nghe tiếng của Mộ Nhã Triết: "Đi ra ngoài!"
"Giám đốc Mộ..." Sắc mặt người y tá cả kinh, giải thích nói: "Vết thương của cô ấy bị nứt ra rồi, để tôi thay cho cô ấy..."
"Đi ra ngoài!"
Anh lạnh giọng lên tiếng lần thứ hai.
Đối với mệnh lệnh của anh, cô tự nhiên không dám hai lời, vộ vàng bỏ túi thuốc trong tay xuống, đi ra ngoài.
Mộ Nhã Triết ngồi lại xuống giường, vươn tay chạm vào thắt lưng cô.
Vân Thi Thi lần nữa muốn trốn, hiển nhiên không muốn cho anh chạm vào.
"Đừng tùy hứng!" Anh ngước mắt, trầm giọng nói.
Vân Thi Thi kinh ngạc mở to hai mắt, vừa muốn mở miệng, lại nghe anh trầm giọng nói: "Nếu như có thể, anh có thể giao ra cả bản thân mình, anh cũng sẽ không để cho con đi mạo hiểm."
Vừa dứt lời, ánh mắt Vân Thi Thi liền chấn động, trong *** giống như vỡ òa.
Mộ Nhã Triết vẫn bình tĩnh như vậy.
Anh thực chất cũng không hề đồng ý.
Nhưng, Hữu Hữu vẫn luôn cố chấp bảo anh phải tin tưởng cậu!
Tốt, đã như vậy thì anh sẽ tin tưởng!
Anh tin tưởng con anh, có thể tự tin hứa, sẽ đem Mộ Dịch Thần bình yên vô sự trở về bên cạnh anh.
Anh đặt niềm tin vào cậu.
Vân Thi Thi vẫn không biết kế hoạch trong đó, vẫn có chút nghi ngờ như cũ.
Mộ Nhã Triết vặn lông mi, khẽ xoa mặt cô.
"Đừng trốn tránh anh! Được chứ? Đợi anh thay thuốc xong, em nằm nghỉ ngơi, anh sẽ không động vào em nữa!" Trong giọng anh, lộ ra vài phần ý khẩn cầu.
Không thể nghi ngờ đó là giây phút anh yếu đuối nhất, buông xuống tất cả uy nghiêm, cầu xin cô!
Vân Thi Thi hai vô lực rũ xuống.
Mộ Nhã Triết lúc này mới thở dài một hơi, cởi tấm vải trên người cô ra, một lần nữa bôi thuốc.
Động tác của anh rất chăm chú và nhẹ nhàng, cách làm cũng rất chuyên nghiệp, một tia đau đớn trợt truyền tới từ chỗ vết thương, cô không khỏi co rút người, có chút run run.
"Đau sao?" Anh ngước mắt, có chút khẩn trương.
Vân Thi Thi mím môi, nhưng vẫn trầm mặc, không nói gì.
Mộ Nhã Triết lại tiếp tục động tác trên tay, băng bó kỹ vết thương trên tay cô, liền đứng lên, vừa mới quay người.
Vân Thi Thi chợt vươn tay, hoảng sợ ôm lấy hông anh.
Mộ Nhã Triết dừng lại, có chút kinh ngạc.
"Đừng..."
Cô sợ...
Thực sự rất sợ...
" Mộ Nhã Triết, anh đừng đi... những lời em vừa nói, không phải cố ý làm anh tổn thương."
Yết hầu cô không ngừng ngẹn ngào, thanh âm có chút đau đớn.
"Đừng..."
Cô lúc này giống như con thuyền nhỏ lạc giữa biển khơi, chìm chìm nổi nổi, mưa gió bão bùng, vô cùng bất định.
Mộ Nhã Triết ngồi trở lại giường, đem cô ôm vào ***, bàn tay nhẹ nhàng xoa tấm lưng đang không ngừng run rẩy của cô, trầm giọng nói: "Bọn chúng không có việc gì, em đừng sợ! Có anh ở đây, anh sẽ không để cho chúng gặp nguy hiểm."
"Thật chứ?" Cô nửa tin nửa ngờ, những vẫn bất an như cũ.
"Ừm! Thi Thi, anh, em, Mộ Dịch Thần, Hữu Hữu, bốn người chúng ta, sẽ không thiếu một ai!"
Mộ Nhã Triết ôm chặt lấy cô.
Vân Thi Thi mím môi, nhịn lại những giọt nước mắt bất an đang trực trào ra, rồi ôm chặt lấy anh, đem khuôn mặt vùi vào trong *** anh, rốt cuộc cũng phần nào khống chế được sự sợ hãi trong lòng.
Tim Mộ Nhã Triết đau như cắt, cúi đầu, nặng nề hôn lên mái tóc cô.
"Đừng sợ!"
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Vân Thi Thi hoảng sợ, ngẩng đầu, đã thấy Mộ Thịnh đang đi tới.
Trong một đêm, người đàn ông này đã già đi rất nhiều, tóc bạc, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn.
Ông đi vào phòng bệnh, nghỉ chân ở giường bên, nhìn cô.
Lúc trước khi ông biết được, cho tới nay, ông đã nhận một đứa con hoang làm con. Mộ Uyển Nhu cũng không phải là cốt nhục chân chính của Mộ Khuynh Thành, mà ở trong mắt, Vân Thi Thi mà ông vẫn căm ghét tới tận xương tủy, mới là con đẻ của Mộ Khuynh Thành.
Biết được chân tướng này, Mộ Thịnh sợ run cả nửa ngày, không thể chấp nhận nổi.
Nói như vậy, Vân Thi Thi mà ông vẫn cho rằng đó là người phụ nữ không sạch sẽ, lại là đứa cháu mà ông đã vất vả tìm kiếm mười mấy năm qua.
Mà Mộ Uyển Nhu, cùng lắm chỉ là một người lạ ςướק đi thân phận của cô!
Sự thật này quá mức đả kích, trong chốc lát ông chưa thể tiếp nhận nổi.
Ngày đó, tại Hương Thể Mạn Bộ, khi ông tức giận, căn bản không hề rõ được dung mạo của Vân Thi Thi, trong lúc đó, đã xuống tay với cô?
Nghĩ đến đây, tức giận, hoài nghi, hối hận, tự trách... Tất cả trong nháy mắt hiện lên.
Không biết đó là cảm xúc gì!
Vân Thi Thi vừa thấy ông, liền tức giận, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng hỏi: "Ông tới đây làm gì?"
"Ông..."
Mộ Thịnh trong chốc lát cứng miệng, ông khẽ trầm mặc, trên mặt hoàn toàn không có vẻ sắc bén thường ngày, chỉ lộ ra vẻ già nua yếu đuối: "Ông tới, thăm cháu..."
Ông cẩn thận nói.
Ông nhìn cô, hối hận và tự trách hiện lên trong mắt, không hề che giấu.
Mộ Thịnh nhìn cả người Vân Thi Thi, càng nhìn, càng thấy bóng dáng của Mộ Khuynh Thành năm xưa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc