Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 631

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hơn nữa, chỉ là trông coi hai đứa bé, trong mắt bọn họ, thậm chí là có mức nhàm chán.
Đứa trẻ bảy tuổi có thể làm nên chuyện gì?
Vì vậy, bọn họ thả lỏng cảnh giác, top năm top ba đi tới cửa.
Hữu Hữu cùng Mộ Dịch Thần liếc nhau một cái.
Mộ Dịch Thần lúc sáng có được tên mặt sẹo kia đút cho một bát cháo, vì vậy, thể lực của cậu đã được khôi phục chút ít.
Cậu từ nhỏ đã được huấn luyện, vì vậy thể lực sớm vượt xa những đứa bạn cùng tuổi, cộng thêm khả năng hồi phục thần tốc.
Tuy trên người bị trọng thương, nhưng đa số đều là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến gân cốt, cậu căn bản không để vào mắt.
Hữu Hữu nhìn cậu, thấy cơ thể cậu bị thương, có chút đau lòng mà nhíu nhíu mày.
"Anh, đau không?"
Mộ Dịch Thần ngẩn ra.
Hữu Hữu cũng không phải lần đầu tiên gọi cậu là "anh".
Nhưng mà một tiếng "anh" vừa nãy, thật sự rất khác.
Để lộ ra tình cảm thương tiếc, nhất là sự đau lòng trong mắt Hữu Hữu hiện lên không hề che dấu!
Trong *** Mộ Dịch Thần ấm áp, khẽ lên tiếng: "Không đau! Chỉ là vài vết thương nhỏ."
Hữu Hữu ánh mắt biến đổi, nghi ngờ lời nói của cậu: "Vết thương nhỏ?"
"Anh trước đây còn bị những vết thương nặng hơn, không cần lo lắng!"
Mộ Dịch Thần nhẹ nhàng trấn an cậu.
Hữu Hữu trong lòng khẽ động.
Cũng không biết cái dáng vẻ hời hợt này của Tiểu Dịch Thần, là cố giả vờ, vì cậu thoải mái, không muốn cậu lo lắng, vẫn là những vết thương này thật sự chỉ là vết thương nhỏ.
Dù sao những thương tích ấy không phải trên người cậu, không có cách nào biết được, chỉ là nhìn bộ quần áo của Dịch Thần bị phá rách, không đành lòng.
Trong lòng, không hiểu sao có chút hổ thẹn.
Bởi vì, trong lúc đó, cậu đã lựa chọn bảo vệ mẹ.
Hữu Hữu nghĩ tới đây, sắt mặt có chút phức tạp.
Mộ Dịch Thần thấy ánh mắt cậu hơi khác thường, tựa hồ như đang tự trách mình, có chút khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Mộ Dịch Thần thấp giọng hỏi: "Mẹ đâu?"
"Ba đưa ra thả một người, nhưng Mộ Liên Tước không chịu, cho nên, hai bên trao đổi con tin, hiện tại mẹ đã an toàn!"
Hữu Hữu vừa mới dứt lời, tảng đá trong lòng Mộ Dịch Thần mới được đè xuống, thở dài nhẹ nhõm.
"Vậy là tốt rồi!"
Hữu Hữu sắc mặt cả kinh: "Anh không trách em sao?"
"Tại sao?"
Mộ Dịch Thần có chút khó hiểu.
Hữu Hữu hơi lưỡng lự, hổ thẹn nói: "Bởi vì, em có thể trao đổi anh, có cơ hội bảo vệ anh, nhưng, em đã trao đổi với mẹ, đổi mẹ ra trước..."
"Em là... rất đúng!" Mộ Dịch Thần dứt khoát cắt đứt lời cậu.
Hữu Hữu ánh mắt trấn động, đối với câu nói này hoàn toàn ngoài dự tính.
"Mẹ bị thương nghiêm trọng hơn anh. Cho nên lực chọn của em không hề sai. Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ làm như vậy!"
Lúc này, tâm ý của hai anh em hoàn toàn giống nhau.
Khoảnh khắc Hữu Hữu no sợ, lập tức nở nụ cười hớn hở.
Cậu đã quên sao, Mộ Dịch Thần, người anh trai này của cậu, cho tới nay đều rất có trách nghiệm!
Ở trong lòng cậu, đại khái cũng đem việc bảo vệ mẹ lên đầu tiên.
Hữu Hữu cong môi, cười nhẹ nhàng: "Anh, em đã đồng ý với ba mẹ, nhất định sẽ đưa anh trở về, tin em!"
Mộ Dịch Thần nghe vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, cả cơ thể vốn đang cảm thấy run lạnh, bỗng chốc tràn đầy ấm áp.
Cậu khẽ quay đầu, có chút khó khăn hỏi: "Em không sợ sao?"
Hữu Hữu chuyển ánh mắt qua, trong ánh mắt tràn đầy bình tĩnh: "Anh đùa sao?"
Trong lời nói, lại lộ ra tư thế thanh thản bĩnh tĩnh của quý tộc.
Chẳng biết tại sao, rõ ràng là một khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, nhưng chỉ cần một cái nhăn mày, lại làm cho người ta khó hiểu, sinh ra cảm giác sợ sệt pha lẫn sự ngưỡng mộ.
"Bây giờ, chúng ta nên làm thế nào?"
Hữu Hữu im lặng, thân thể chậm rãi dựa vào, nhàn nhạt nói ra hai chữ: "Cùng nhau!"
...
Trong bệnh viện.
Vân Thi Thi tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, chợt từ trên giường bật dậy hoảng sợ, thế giới trắng xóa như tuyết lại rơi vào mắt.
Trong bệnh viện đặc mùi thuốc sát trùng!
Cửa sổ nhỏ bé mở ra, rèm cửa sổ tung bay, gió đêm phất vào cửa sổ, thổi tới một chút hơi lạnh, cô không nhịn được cảm nhận chút khí lạnh, run run.
Cô còn chưa chủ động, một chiếc áo khoát đã khoác ở trên vai cô.
Đỉnh đầu, truyền đến âm thanh của Mộ Nhã Triết.
Ánh mắt Vân Thi Thi chợt chuyển qua, đã thấy Mộ Nhã Triết ngồi ở đầu giường, ánh mắt chìu mến nhìn cô, có chút đau lòng chỉnh lại áo cho cô.
"Coi chừng bị lạnh!"
Vừa dứt lời, Vân Thi Thi lập tức cầm chặt lấy ngón tay thon dài của anh, trong mắt hằn lên tia máu nhìn chằm chằm anh.
"Hữu Hữu đâu? Hữu Hữu đang ở nơi nào?"
Mộ Dịch Thần bình tĩnh nhìn cô, nhưng không hề đáp lại.
Nắm tay Vân Thi Thi lại càng siết chặt, dùng sức, hầu như cầm đau tay anh.
"Trả lời tôi, nói đi! Hữu Hữu đâu? Nó đang ở đâu?"
Mộ Nhã Triết đặt tay ở bả vai cô, dìu cô nằm xuống: "Em bị thương rất nặng, không nên nói chuyện nhiều, nên yên tĩnh nghỉ ngơi!"
Vân Thi Thi lại đẩy tay anh ra, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng.
"Anh vì sao muốn trốn tránh câu hỏi của tôi? Em hỏi anh, Hữu Hữu đang ở đâu?"
Cô gằn từng chữ hỏi, mỗi một chữ, hầu như để được cô gằn giọng để nói, đôi mắt đã sớm đỏ ngầu.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, lại trầm mặc.
"Vì sao không nói gì?" Vân Thi Thi dừng một chút, yết hầu khẽ động, thanh âm khàn khàn mà run rẩy: "Anh chẳng lẽ, thực sự để cho nó trao đổi em, bị bắt đi làm con tin?"
"Ừm." Mộ Nhã Triết nhàn nhạt đáp lại.
"Vì sao? Vì sao lại làm như vậy?"
Vân Thi Thi sợ hãi kêu lên: "Mộ Nhã Triết, tại sao anh có thể như vậy? Nó vẫn chỉ là một đứa bé, mới có bảy tuổi! Anh làm sao có thể nhẫn tâm làm như vậy? Anh có biết nó sẽ gặp nguy hiểm hay không?"
Tâm tình của cô vô cùng kích động, trên mặt trắng bệch, gân xanh lộ ra, vô cùng tiều tụy.
Mộ Nhã Triết nhìn cô thật sâu, bỗng dưng, trầm giọng: "Anh biết!"
"Anh biết? Anh biết nhưng vẫn làm? Anh điên rồi sao? Anh bị điên rồi sao?"
Vân Thi Thi hỏi giống như người điên, khàn cả giọng, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, càng thêm giận dữ không chỗ phát tiết, chợt cầm lấy gối đầu bên cạnh, ném vào người anh: "Anh tại sao có thể như vậy? Tôi hận anh, tôi hận anh!"
Hành động của cô quá mức kịch liệt, thế nên vết thương trên lưng vừa mới được khâu lại, đã bị rách ra, rịn ra vết máu đỏ thẫm.
Trên người cô đã chịu quá nhiều tổn thương.
Trong đó, phần eo bị thương lớn nhất, phải khâu sáu mũi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc