Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 63

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mặc dù biết, cô ta không thể lấy đi sợi dây chuyền, sớm muộn gì Vân Thi Thi cũng sẽ phát hiện.
Nhưng mà, nhìn sợi dây chuyền ngọc bích tỏa ra ánh sáng lưu ly óng ánh, Vân Na hít một hơi thật sâu, lưỡng lự rất lâu, cô ta căm hận cắn răng, cầm cái hộp thật chặt, qua loa dọn dẹp lại tủ quần áo, khôi phục dáng dấp lúc trước, xông ra khỏi cửa!
Mãi đến khi chạy vào phòng ngủ của mình, Vân Na vẫn cảm thấy căng thẳng bất an, có chút chột dạ, tim đập như sấm, thở gấp đặt dây chuyền vào trong ngăn tủ, lúc này mới bình phục hô hấp.
Trong lòng âm thầm an ủi chính mình, dù sao Vân Thi Thi cũng không đeo, đúng là đáng tiếc, chi bằng cho cô ta.
Sau này coi như chị ta nhìn thấy sợi dây chuyền, hiện nay nhiều sợi dây chuyền giống nhau như đúc lại còn nhiều như vậy, Vân Thi Thi có lý do gì nói cô ta trộm dây chuyền của mình?
Dù sao thì dây chuyền là của cô ta, cô ta một mực nhận là xong! Cứ nói là mua giống như đúc của chị ta là được! Dù sao...Dù sao...
Cô ta rất thích sợi dây chuyền này!
Trang phục dự tiệc R*ợ*u đêm nay của cô ta, nhất định sẽ kinh diễm toàn trường, đến lúc đó, cô ta sẽ không còn xem sắc mặt Vân Thi Thi, cô ta nhất định phải thành công!
Nhưng mà dù sao cũng làm chuyện đuối lý, Vân Na vẫn đặc biệt chột dạ, chỉ lo Vân Thi Thi trở về phát hiện, cô ta vội vã mang theo quần áo và dây chuyền, gọi điện thoại cho Hà Lăng Tương, khoan thai ra khỏi nhà.
Vân Thi Thi tập thể dục buổi sáng về đến nhà, dự định thu dọn một phen rồi đi đến nơi hẹn tiệc R*ợ*u, nhưng mà vừa trở về phòng, lại phát hiện căn phòng bị lục lọi ngổn ngang, còn lễ phục và dây chuyền cô chuẩn bị kỹ càng, tất cả đều không thấy.
Trong lòng cô có chút hoảng loạn.
Hữu Hữu cũng thấy kinh sợ, còn nghi ngờ là có trộm vào nhà.
Nhưng mãi đến khi cậu trông thấy vòng tay Vân Na vô ý bỏ lại trên đất, mới hiểu được, ánh mắt không khỏi lạnh xuống.
Trong phòng cũng không có khóa, vốn là cậu cho rằng Vân Na ngã một lần sẽ khôn ra, không còn dám đối nghịch cùng mẹ, vậy mà cô ta vẫn còn ương bướng lớn gan.
Màn hình điện thoại di động bỗng nhiên sáng lên, Vân Thi Thi nhìn, là cuộc gọi từ một số máy xa lạ, do dự một lát, cô nhấc máy.
"Này?"
"Thi Thi, cô ở nhà sao?" Đầu bên kia điện thoại, là giọng nói ôn hòa của Cố Tinh Trạch.
"Ừm... Tôi ở nhà."
Cố Tinh Trạch nói: "Hừm, tốt đẹp. Cô ở tại tiểu khu Bình An sao? Tôi sẽ lập tức đến."
"Ừm! Chẳng qua là, có chút chuyện." Vân Thi Thi có chút đau đầu vỗ trán, cô quay đầu lại nhìn phòng mình, bất đắc dĩ thở dài nói: "Thật không phải, tiệc R*ợ*u đêm nay có thể tôi đi không được."
"Sao thế?"
Chẳng biết vì sao, mặc dù Cố Tinh Trạch cũng không nhận ra được căng thẳng lơ đãng trong lời nói của mình.
Ngày hôm nay, tâm tình của anh cũng không tệ, thậm chí trong lòng có hơi chờ mong nho nhỏ trong tiệc R*ợ*u đêm nay, bây giờ vừa nghe Vân Thi Thi không tham gia tiệc R*ợ*u, trong lòng có chút mất mát không tên.
"Xảy ra chuyện gì?"
Vân Thi Thi trả lời: "Lễ phục của tôi... Không biết đã biến đâu mất, còn có sợi dây chuyền anh cho tôi mượn..."
"Mất rồi?"
"Không rõ, về đến nhà trong phòng loạn thành một đoàn, tôi bất cẩn, quên khóa cửa..."
Cố Tinh Trạch vừa nghe, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Ôi, tôi còn tưởng là chuyện gì chứ!"
Bên cạnh, quản lý Tần Chu ghé vào điện thoại di động nghe trộm không khỏi ảo não dậm chân kêu trời.
"Ôi! Bà cô của tôi ơi! ‘Bí mật hoa viên’ là bảo vật của cửa hàng Empress! Mụ nội nó, tại sao cô có thể làm mất nó?"
"Ôi! Bà cô của tôi ơi! “Bí mật hoa viên” là bảo vật của cửa hàng Empress! Mụ nội nó, tại sao cô ấy có thể làm mất nó?"
Sợi dây chuyền này tương đối có lai lịch! Anh ta bậm gan lừa gạt tổng giám đốc mượn tới...Nếu để ông chủ biết, nhất định anh ta không thể nào sống nổi!
"Quên đi, trước hết cứ chờ cô ấy tới, bây giờ còn sớm, tranh thủ thời gian đến Empress chọn một bộ lễ phục cũng không muộn!" Tần Chu ở một bên đưa ra quyết sách.
Cố Tinh Trạch đỗ xe ở cửa tiểu khu Bình An, chiếc Bentley quý báu làm tăng sự chú ý của hành xóm trong tiểu khu.
Ở khu dân nghèo, những người dân bình thường làm sao trông thấy được loại xe xa hoa thế này, trong chốc lát đã vây kín một bên, chỉ chỉ chỏ chỏ, trong mắt có chút ước ao.
Vân Thi Thi vội vã lên xe, xe nhanh chóng rời đi.
Hàng xóm láng giềng nhìn theo đuôi xe đang tiêu sái rời đi, bắt đầu xì xào bàn tán.
"Ồ? Đó không phải là đứa bé nhà họ Vân sao?"
"Ừ! Tên là Vân Thi Thi! Nghe nói... Cô ấy là con riêng của Vân Nghiệp Trình..."
"Con riêng? Sao tôi lại nghe nói cô ấy là con Vân Nghiệp Trình cùng vợ trước sinh?"
"Ai mà biết có phải là con gái của Vân Nghiệp Trình không? Bà nhìn cô ấy và Vân Nghiệp Trình có chỗ nào giống nhau? Ai, lão Vân này, cũng không biết bị đội nón xanh bao nhiêu năm, còn khom lưng nuôi con hoang cho người ta..."
...
Chiếc Bentley chạy như bay trên đường, lái vào khu nhà phồn hoa nhất thủ đô.
Empress, tên viện của nhà giàu trong thủ đô, tự nhiên giới nghệ sĩ đều ưu ái thời trang hàng hiệu xa xỉ.
Cửa hàng được trang trí xa hoa, lộng lẫy, từ tuần lễ thời trang Milan đỉnh cấp được làm thủ công, đến các nhãn hiệu xa xỉ của Italy, Empress là nơi thời thượng được chú ý nhất thủ đô.
Vì vậy, không phải ai cũng có thể bước chân vào nơi này, những tiểu minh tinh hạng ba, căn bản không thể nào đặt chân nổi vào ngưỡng cửa cao thế này.
Cũng vì nguyên nhân đó, khi Tần Chu trịnh trọng giao Vân Thi Thi tới cho tổng giám đốc hình tượng Alan, thì làm cho người luôn phục vụ nữ giới cấp bậc thiên hậu, trên mặt có chút dại ra.
"Quản lý Tần, chuyện gì xảy ra với anh vậy?"
"Alan, đây là bạn gái của Tinh Trạch." Tần Chu mỉm cười, thâm ý trong mắt không cần nói cũng biết.
Tần Chu vừa nói xong, Alan tự nhiên hiểu rõ.
Cho dù trong lòng cô ta không thể nào hiểu rõ, với địa vị của Cố Tinh Trạch, tại sao lại để một cô gái trẻ không có tên tuổi làm bạn gái?
Cô ta là tổng giám đốc hình tượng, thường xuyên lui tới xã hội thượng lưu, ở tầng lớp này, phàm là người có xuất thân danh môn quý tộc cô đều biết rõ lai lịch, nhưng mà cô gái trẻ này tên họ là gì, cô lại thấy mơ hồ.
Cho dù thế nào, nếu là bạn gái của Cố Tinh Trạch, đương nhiên cô phải đặt thêm chút tâm tư.
"OK! Giao cho tôi."
Alan nói, ôn hòa quay đầu sang nhìn Vân Thi Thi, cười híp mắt nói: "Cô Vân, mời đi theo tôi."
Bỗng nhiên Tần Chu trông thấy một phòng VIP khép kín, tò mò nhìn xung quanh: "Ồ? Alan, nơi này của cô có khách tới sao?"
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy cửa phòng VIP được mở ra từ bên trong, một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề từ trong phòng bước ra.
Cố Tinh Trạch nghe thấy động tĩnh, theo bản năng quay đầu nhìn sang, trong nháy mắt cơ thể bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Là cô ta...
Sau một khắc, gương mặt tuấn tú của Cố Tinh Trạch trở nên lạnh như băng.
Anh dốc sức kiềm chế, nhưng mà Vân Thi Thi ở bên cạnh vẫn nhận ra được biến hóa nhỏ bé của anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc