Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 629

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Thời gian dài bị nhốt ở trong không gian kín, tối tăm, ẩm ướt, không thấy ánh sáng, bởi vậy đôi mắt đã lâu không được tiếp xúc với ánh mặt trời, trong lúc này, lại có chút không thích ứng!
Cô mở to mắt, thích ứng một lúc, tầm mắt mới khôi phục rõ ràng.
Nhưng mà tình cảnh trước mắt, làm cô có chút bất ngờ!
Ngắm nhìn bốn phía, cô đang đứng trên một sườn núi, bởi vậy cô có thể nhìn thấy cảnh tượng phía xa.
Cách đó không xa, một loạt xe quân đội dừng lại hấp dẫn lực chú ý của cô, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mộ Nhã Triết đứng trong đám người.
Bên cạnh anh là Vân Thiên Hữu.
Hữu Hữu?
Vân Thi Thi cả kinh, tiềm thức của cô phản ứng muốn gọi tên cậu, nhưng mà miệng bị băng dính che lại, căn bản không phát ra được một chút âm thanh, vì thế thân thể hơi nghiêng về phía trước, chạy về phía bọn họ theo bản năng.
Phía sau, người đàn ông được võ trang đầy đủ đi lên phía trước, kéo bả vai cô, lạnh lùng nói: “Không được lộn xộn! Đứng yên!”
Một giây sau, nòng S***g lạnh như băng để ở huyệt thái dương của cô.
Vân Thi Thi ngẩn ra, nhưng mà không dám lộn xộn.
Cô nhìn về phía Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu, đôi mắt đầy nước.
Mộ Nhã Triết nhìn cô, cho cô một ánh mắt kiên định, giống như trấn an cô không một tiếng động!
Hữu Hữu liếc mắt một cái liền thấy Vân Thi Thi đứng trên sườn núi cao, lúc này cô bị một lượng lớn binh sĩ võ trang vây quanh, nước mắt rơi như vỡ đê, có vẻ bơ vơ không nơi nương tựa.
Mẹ, đừng sợ…
Hữu Hữu yên lặng nói trong lòng, lập tức cùng Mộ Nhã Triết liếc nhau một cái.
Hai cha con lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
“Bắt đầu đi!”
“Trao đổi con tin!”
Hữu Hữu được người của Mộ Nhã Triết hộ tống đi lên phía trước, binh lính của Mộ Liên Tước cũng đi lên phía trước, kiểm tra người cậu từ trên xuống dưới một lần.
Rất nhanh, ánh mắt bọn họ liền tập trung vào đồng hồ trên cổ tay Hữu Hữu!
“Đây là cái gì?”
“Đây là đồng hồ!” Hữu Hữu ra vẻ bình tĩnh nói.
“Bỏ xuống!”
Hữu Hữu ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là không có làm theo.
Người nọ càng hoài nghi, lạnh lùng nói: “Bỏ xuống, có nghe thấy không?”
“…” Hữu Hữu vẫn không nhúc nhích như cũ.
Người nọ không nói hai lời, tiến lên, *** ném đồng hồ của cậu xuống, ném sang một bên.
“Chú à, cháu còn là một đứa bé, dịu dàng một chút! Chú như vậy sẽ dọa cháu đó…”
Hữu Hữu yếu ớt nói.
Phía sau, Mộ Nhã Triết ngẩn ra: “Thằng bé chỉ là một đứa bé, các người gây khó dễ cho thằng bé như vậy, có ý gì?”
Giọng nói của Mộ Nhã Triết cực kỳ lạnh, ánh mắt nguy hiểm, uy hiếp không tiếng động.
Có anh ở đây, lúc này động tác của người nọ mới nhẹ hơn một chút.
Sau đó một đám người xúm lại đi lên, kiểm tra toàn thân từ trên xuống dưới một lần, sau đó đem tất cả di động, thiết bị thông tin trên người cậu, cho dù là một cái cúc áo cũng không bỏ qua!
Trong lòng Vân Thiên Hữu cười lạnh.
Nhóm người này, rất là chuyên nghiệp!
Thậm chí ngay cả một chiếc cúc áo cũng không bỏ qua!
Nhưng mà đúng là cậu có gắn một con chip định vị bên trong cúc áo, vậy mà nhóm người này một chiếc cúc áo cũng không bỏ qua.
“Chú à, có phải chú muốn lấy hết quần áo của cháu thì mới cam tâm hay không?” Hữu Hữu mềm mại hỏi một câu, đôi mắt vô tội chớp chớp.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, không để ý đến cậu, lập tức lấy ra một bộ còng tay, đem hai tay cậu khóa lại.
Lập tức đôi mắt cậu bị bịt kín, đẩy cậu đi.
Vân Thiên Hữu ngoan ngoãn đi theo sát bọn họ.
Cùng lúc đó, Vân Thi Thi cũng được người đưa đi.
Hai đội đến gần nhau.
Vân Thi Thi ngơ ngẩn nhìn Vân Thiên Hữu bị người ta ***, đi tới, có chút bất ngờ, trong ánh mắt hiện lên chút bối rối!
Cô nhìn Vân Thiên Hữu, ánh mắt không hề chớp, thấy Vân Thiên Hữu bị người ta đẩy đến bên này, càng lúc càng khẩn trương.
Đây là muốn làm cái gì?
Vì sao những người đó đeo còng tay cho Hữu Hữu, lại còn che kín mắt cậu?
Trong lòng Vân Thi Thi nổi lên dự cảm xấu.
Cô mở to hai mắt, vùng vẫy, ý đồ chạy về phía cậu, lại bị người ta ngăn lại, giữ yên!
Làm gì thế?
Cô muốn kêu một tiếng, nhưng miệng bị bịt kín chỉ có thể kêu vài tiếng.
“Ừm ừm… Ừm ừm…”
Vân Thi Thi cố gắng nói chuyện, nhưng miệng bị bịt lại, căn bản khó có thể nói ra một câu đầy đủ.
Người đàn ông bên cạnh lại đẩy vai cô, tức giận quát một tiếng: “Thành thật chút, không được lộn xộn! Đi về phía trước!”
“Ừm ừm…”
Vân Thi Thi không thuận theo, cô không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, vì sao lại còng hai tay Hữu Hữu lại?
Vì sao còn che kín mắt cậu?
Chẳng lẽ - -
Là trao đổi con tin?
Trong đầu Vân Thi Thi thoáng hiện ý nghĩ này, cô dừng bước chân, không chịu đi.
Người phía sau dùng lực đẩy cô, cô bướng bỉnh không chịu đi.
Không thể trao đổi con tin.
Tuyệt đối không thể được!
Không thể để Hữu Hữu trao đổi với cô, Hữu Hữu còn nhỏ như vậy, thân thể yếu đuối, sao có thể chịu được ђàภђ ђạ như địa ngục?
Là ai yêu cầu làm như vậy?
Là Mộ Nhã Triết sao?
Vân Thi Thi nghĩ đến đây, cô nhìn Mộ Nhã Triết, trong mắt hiện lên kinh sợ, sau đó là khó có thể tin.
Vì sao phải làm như vậy?
Vì sao muốn đẩy Hữu Hữu vào nơi nước sôi lửa bỏng?
Rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì?
“Đi về phía trước, không cho phép dừng lại! Đi!”
Người phía sau tiếp tục đẩy cô.
Vân Thi Thi cắn chặt răng, nước mắt rơi như mưa, không đi về phía trước, mặc cho bọn họ dùng lực xô đẩy, cũng không phục tùng.
Hữu Hữu nghe thấy tiếng quay đầu, lỗ tai của cậu rất nhạy cảm, bởi vậy nghe thấy tiếng va chạm chỗ Vân Thi Thi.
“Không được đẩy mẹ tôi!”
Vân Thiên Hữu đột nhiên cao giọng nói.
Vân Thi Thi ngẩn ra, lại nghe Hữu Hữu chậm rãi nói: “Mẹ, mẹ làm theo lời bọn họ nói đi, trở về bên cạnh cha, là an toàn rồi!”
Có ý gì?
Cậu nói gì vậy?
Tiểu Dịch Thần thì sao?
Trong nháy mắt suy nghĩ của Vân Thi Thi loạn lên, có quá nhiều điều khó hiểu.
Cô không hiểu Vân Thiên Hữu nghĩ cái gì, cũng không biết Mộ Nhã Triết nghĩ cái gì, cô chỉ biết là, đã liên lụy đến Tiểu Dịch Thần, cô quyết không thể để Vân Thiên Hữu bị liên lụy nữa!
Vì thế cho dù Hữu Hữu nói như vậy, cô cũng không di chuyển bước chân.
“Mẹ, nghe con được không?”
Hữu Hữu bị che kín mắt, chỉ mượn âm thanh quay người về phía cô, cậu khẽ nhếch môi, vẻ mặt có vẻ ung dung mà tao nhã: “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng cho con, con sẽ không có việc gì, bây giờ mẹ tin tưởng con, chỉ lúc này thôi, được không ạ?”
Không được… Không được…
Vân Thi Thi liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi xuống như mưa.
Không có người mẹ nào, có thể trơ mắt nhìn con mình mạo hiểm.
Cô sẽ không làm như vậy.
Trong lòng Vân Thiên Hữu hiểu, với tính cách cố chấp của mẹ, căn bản sẽ không nghe theo lời của cậu.
Bởi vì ở trong mắt cô, cậu vẫn là đứa trẻ bình thường, thân thể nhu nhược, đơn thuần hiểu chuyện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc