Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 625

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tiếng động tĩnh đột ngột phòng bệnh, khiến Lỵ Toa canh ngoài cửa chú ý.
Cô ta đẩy cửa đi vào, nhìn không khí đối đầu trong phòng bệnh lúc này, cô ta không khỏi híp mắt, tay theo bản năng đặt lên bao S***g trên thắt lưng.
Ánh mắt Hữu Hữu đảo qua.
Cô ta lập tức đi đến bên cạnh cậu, ánh mắt băng lãnh, vẻ mặt bình tĩnh.
Mộ Liên Tước nói: "Ngồi xuống!"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết vẫn như trước, ánh mắt rét lạnh.
Mộ Liên Tước ngẩng đầu nhìn anh một cái, giọng nói đột nhiên đóng băng: "Ngồi xuống!"
Vậy là tuyên bố muốn đàm phán với họ rồi!
Mộ Nhã Triết nhếch môi, mặt không chút thay đổi ngồi trở lại. Nhưng mà dù anh cô gắng khống chế mình thế nào, một đôi tay vẫn run rẩy đến lạ lùng như cũ.
Là kẻ này.
Đầu sỏ hại ૮ɦếƭ mẹ anh.
Anh nguy hiểm nheo mắt lại: "Lúc trước, chuyện mẹ tôi trúng độc, cũng là ông chủ mưu!?"
*Chú thích: chỗ này vạch mặt với nhau nên mình đổi xưng hô của MNT với MLT thành tôi - ông, còn MLT với MNT vẫn là chú cháu (xem như ông này đang châm chọc MNT
"Ha ha." Mộ Liên Tước hừ lạnh một tiếng, trên mặt không lay động nhiều, chỉ là bình tĩnh nghiêng người liếc anh một cái, bỗng dưng, tàn nhẫn hộc ra hai chữ: "Không sai!"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết cứng lại trong nháy mắt, lạnh như hầm băng, đóng băng vạn thước.
Nhưng mà, kế tiếp, một câu nói của Mộ Liên Tước, suýt nữa khiến anh phẫn nộ đến mất khống chế.
"Đâu chỉ là mẹ cháu, tai nạn xe cộ của cha cháu lúc trước, cũng là chiến tích của chú đó!"
Mộ Nhã Triết nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, tầm mắt đáng sợ trong nháy mắt dừng trên người ông ta, cắn chặt răng chất vấn: "Ông nói cái gì?"
"Sao nào? Rất ngoài ý muốn hả?! Lời chú nói vừa nãy, hẳn là cháu nghe rất rõ ràng chứ!"
Mộ Liên Tước vẫn không sợ hãi, trên mặt không có thay đổi gì, vẫn nhẹ nhàng như gió mây: "Sao nào, chẳng lẽ cháu thật sự cho rằng, tai nạn xe của cha cháu lúc trước, chỉ đơn giản là ngoài ý muốn?!"
Mộ Nhã Triết nghe vậy, đầu vai hơi hơi run rẩy, anh nhắm hai mắt lại.
Thời niên thiếu, vụ tai nạn xe của cha, rơi xuống vách núi, xe nát người ૮ɦếƭ!
Không phải anh chưa từng hoài nghi, vụ tai nạn xe này, chỉ là tai bay vạ gió, hay là âm mưu nhân họa!
Nhưng mà, không có chứng cứ gì.
Trong bản báo cáo khám nghiệm tử thi, lúc còn sống cha có vẻ như đã hít MT, tròng mắt bị thu nhỏ lại, nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tử vong lại là do không thể hít thở.
Hoài nghi là vì hít quá liều, dẫn đến xuất hiện ảo giác, sau đó sốc não, dẫn đến đột tử!
Bởi vậy, tai nạn xe cộ cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu gây ra tử vong.
Những báo cáo này là sau khi anh trưởng thành, điều tra mới biết được.
Khi đó, anh khó tránh khỏi sinh lòng hoài nghi.
Lúc cha còn sống, hình như cũng không dùng MT, vụ tai nạn xe này, quả thức có rất nhiều điểm đáng ngờ, vô cùng kỳ lạ.
Nhưng mà, báo cáo cũng chỉ nói hoài nghi thôi, cũng không đủ chứng cứ, là do dùng MT quá liều mà bị sốc.
Anh không nghĩ rằng, cái ૮ɦếƭ của cha, cũng là do ông ta gây ra!
- - Mộ Liên Tước!
Mộ Nhã Triết suýt nữa bị phẫn nộ mà đánh mất bình tĩnh, anh theo bản năng nắm chặt S***g lục, giơ tay lên, nhắm ngay ông ta, đầu Ng'n t run rẩy đặt lên cò S***g, trong mắt là một mảnh màu đỏ!
Mộ Liên Tước bị họng S***g chỉ vào, trên mặt lại vẫn cứ bình tĩnh, chắc chắn rằng, cuối cùng, anh hẳn không thể nổ S***g bắn ૮ɦếƭ ông ta.
"Ha ha, đừng làm ra vẻ nữa, chú biết, cháu không thể nổ S***g."
Mộ Nhã Triết nắm chặt hai đấm, khớp Ng'n t không ngừng phát ra tiếng kêu.
Gương mặt đẹp trai, đã trắng bệch không còn chút máu.
"Lúc trước chú làm như vậy, cũng bất đắc dĩ thôi! Người mà cháu nên trách tội, không phải là chú, mà là lão già này! Nếu không phải ông ta, cha cháu cũng sẽ không ૮ɦếƭ!"
Mộ Liên Tước nhìn Mộ Thịnh hôn mê trên giường, ánh mắt lộ ra sự tàn nhẫn: "Nếu không phải ông ta, muốn truyền vị trí gia chủ nhà họ Mộ cho Mộ Liên Thành, chú hà tất phải lao lực nghĩ ra những âm mưu này?!"
"Câm mồm!"
Mộ Nhã Triết nổi giận gầm lên một tiếng, dù là Mộ Thịnh nằm ở trên giường, trong hôn mê giống như bị sự tức giận của anh làm chấn động, lông mi hung hăng run lên, nhưng mà không dấu hiệu tỉnh táo như cũ.
"Ông đừng lấy cớ!"
"Ha ha?! Lấy cớ!? Cái gì mà lấy cớ chứ?!"
Mộ Liên Tước giận dữ đứng dậy, đôi mắt ưng mâu nhìn thẳng anh, vẻ mặt hung dữ chỉ vào Mộ Thịnh: "Lúc trước, là chính mồm ông ta đồng ý tôi, nói tôi mới là người thừa kế chân chính của nhà họ Mộ! Nhưng kết quả thì sao? Kết quả thì sao?! Đến sau cùng, vậy mà vì tôi là con riêng, tôi không phải con vợ cả, lão già này lật lọng, chọn Mộ Liên Thành làm người thừa kế?! Vì sao!? Là vì Mộ Liên Thành làm đám hỏi với Giang Ý San, dựa dẫm vào thế lực nhà họ Giang? Hay là vì anh ta được vợ chính sinh ra, thân phận cao quý, mà tôi chỉ là một đứa con riêng, thì là đê tiện, bị người coi thường?!"
Mộ Liên Tước nói đến chỗ tức giận ra, trên mặt tức giận đến cháy lên, giọng nói giống như nổ tung, khí thế bàng bạc: "Về năng lực, về thủ đoạn, tôi đâu có chỗ nào kém Mộ Liên Thành?! Rõ ràng tôi xuất sắc hơn nhiều, có tư cách đạt được quyền kế thừa hơn! Chỉ vì tôi là một đứa con riêng? Tất cả cố gắng của tôi bị hai chữ nhẹ nhàng thoải mái gạt bỏ?! Dựa vào cái gì!? Tôi muốn hỏi cậu, dựa vào cái gì!?"
"Cho nên, ông mưu hại cha của tôi." Cảm xúc Mộ Nhã Triết dần dần ổn định lại, anh tỉnh táo lại rất nhanh, lạnh lùng nhìn ông ta.
"Đúng!"
Mộ Liên Tước nghiến răng nghiến lợi nói, cơ mặt bởi vì quá mức phẫn nộ, run rẩy lên.
"Vì sao ông làm như vậy?"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng ép hỏi: "Cha tôi luôn luôn không tranh sự đời, chỉ cần ông nói một câu, ông ấy sẽ nhường vị trí chủ nhà họ Mộ lại!"
"Nhường lại?!" Mộ Liên Tước giận quá thành cười, trong mắt hiện lên độc địa, "Nhường lại?! Cậu xem tôi là cái gì!? Xem tôi là ăn mày hả? Là ăn mày hả? Thấy tôi đáng thương như vậy, cần anh ta thương hại bố thí sao?! Tôi không cần anh ta nhường cho tôi! Bởi vì, quyền kế thừa nhà họ Mộ, vốn nên thuộc về của tôi!"
Mộ Nhã Triết im lặng.
Bỗng nhiên Mộ Liên Tước nở nụ cười u ám: "Cậu có biết đó là cảm giác thế nào không?! Thứ tôi dùng hết sức lực đoạt lấy, dựa vào cái gì Mộ Liên Thành có thể không tốn chút sức lực nào thu vào trong túi?! Dựa vào cái gì thứ tôi coi trọng như sinh mệnh, vào trong mắt anh ta, thì nhẹ như lông hồng!? Chẳng lẽ anh ta đang châm chọc tôi, phải không?!"
Trái tim Mộ Liên Tước hoàn toàn rơi vào tay giặc, gầm lên giận dữ: "Tôi không cần sự bố thí và thương hại của anh ta! Thứ mà anh ta ςướק đoạt của tôi, còn chẳng thèm ngó tới nó, chẳng lẽ đây không phải nhục nhã tôi sao?! Ha ha! Anh ta trừ bỏ tốt số hơn tôi một chút, còn có chỗ nào so được với tôi?! Anh ta không phải là có xuất thân tốt hơn một chút sao, chỉ bằng cái này, dựa vào cái gì ςướק đi những thứ vốn nên thuộc về tôi!"
"Chỉ vì vậy..." Mộ Nhã Triết nắm chặt hai đấm, phẫn nộ dâng lên, nếu không phải anh cố gắng đè xuống, anh sợ là thật sự sẽ dùng một S***g bắn ૮ɦếƭ ông ta!
Mộ Liên Tước âm âm u u nở nụ cười.
"Nhã Triết, cháu nghe vậy, cũng chớ có trách chú lòng dạ độc ác! Đều là do lão già hồ đồ này, nếu ông ta làm như vậy, thì, chú sẽ cho ông ta nếm thử, mất đi người trong lòng, cuối cùng là tư vị đau đớn cỡ nào!"
Mộ Nhã Triết nguy hiểm híp mắt.
Lúc trước, Mộ Liên Tước đã sớm bị anh cho vào danh sách hoài nghi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay