Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 624

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Những thứ như quyền thế và tiền tài này, mà lại cần dựa vào việc hy sinh người trong lòng sao, đúng là hết sức vớ vẩn!
Mộ Lâm Phong nghe vậy thì tức giận, đập bàn, giận dữ nói: "Làm càn!! Cháu cho rút lại những lời này cho chú!"
"Không được!"
Mộ Lâm Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mày ông ta nhíu lại thật sâu, lạnh lùng phun ra một câu: "Chú thấy cháu đúng là bị quỷ mê tâm hồn! Khốn nạn, thật là khốn nạn! Cháu bị điên rồi phải không? Chú hai quá thất vọng về cháu rồi!"
Mộ Nhã Triết ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi nhìn ông ta: "Ha ha! Thật xin lỗi, khiến chú hai thất vọng rồi! Nhưng, cháu cũng vô cùng thất vọng về chú!"
"Cháu - -" Mộ Lâm Phong giận dữ, cơ mặt bởi vì quá mức phẫn nộ, mà không ngừng giật giật!
Trong mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo, như một thanh kiếm sắc bén, hận không thể đưa đâm thủng anh!
"Cháu nhớ kỹ cho chứ! Chuyện cho nước này, đi đến bước này, Mộ thị không phải là tâm huyết của một mình cháu! Trong đó, còn có tâm huyết của chú! Chú hai quyết không cho phép, cháu giẫm đạp tâm huyết của chú như vậy!"
Nói xong, ông ta xoay người, sập cửa đi mất.
"Ầm" - - một tiếng, vang rung trời.
Văn phòng to như vậy, giống như đang chấn động!
Mộ Nhã Triết chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Bỗng nhiên Hữu Hữu ôm lấy vai của anh: "Cha ơi, cha giỏi lắm! Nhưng mà cha đừng lo lắng, mặc dù cha không có Mộ thị, cha còn có con, còn có mẹ, còn có Tiểu Dịch thần! Chúng ta là người một nhà, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!"
Mộ Nhã Triết vuốt mũi cậu một cái, vẻ mặt nặng nề: "Điều cha lo lắng, không phải điều này!"
"Vậy thì là gì?"
"Con có nghĩ rằng, cho dù cha giao Mộ thị ra, người kia, có trả người cho chúng ta không?"
Ý cười trên mặt Hữu Hữu biến mất, mắt dần dần lạnh.
"Người kia? Nói như vậy, cha đã có đối tượng hoài nghi rồi!"
"Cha đại khái, biết người đó là ai rồi!"
Người này, đại khái cũng là con cá lớn mà anh luôn chờ!
Kẻ thật sự hại ૮ɦếƭ mẹ của anh.
Ha ha! Nhiều năm như vậy, cũng chỉ biết dùng thủ đoạn đê hèn như vậy.
Theo tin bệnh viện truyền đến, ông nội bị trúng độc, nếu không cấp cứu kịp thời, chỉ sợ sẽ nguy hiểm tính mạng!
Mà thủ đoạn này, anh không lạ lẫm gì!
Lúc trước, mẹ của anh, cũng là vì bị người ta hạ độc, bị hại mất mạng.
Nghe nói, thuốc độc mà ông nội trúng, là ni-trát na-tri công nghiệp, đây là một loại độc dược mãn tính, mỗi ngày dùng 0.1 ml, thời gian lâu dần, sẽ trúng độc, rơi vào hôn mê, sau đó sốc não, không thể điều trị mà ૮ɦếƭ!
Mà danh từ này ni-trát na-tri, với anh mà nói, không hề xa lạ!
Lúc trước mẹ của anh, cũng là bởi vì ni-trát na-tri, mà qua đời.
Sau khi mẹ qua đời, anh ở nhà họ Mộ không nơi nương tựa, nguy hiểm từng bước.
Có một lần, thậm chí mỗi một món ăn, anh chỉ ăn một chút. Bát, đũa, đều làm bằng bạc.
Mãi đến sau này, được Mộ Lâm Phong đón tới bên cạnh ông ta.
Mộ Nhã Triết đi đến trước bàn làm việc, bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên.
"Tổng giám đốc Mộ, ông Mộ đã thời kỳ nguy hiểm rồi!"
...
Bệnh viện tư nhân Mộ thị.
Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu vội vàng chạy tới, song khi hai cha con đi vào phòng bệnh, lúc Mộ Nhã Triết thấy người đàn ông yên lặng không tiếng động ngồi cạnh giường bệnh, sắc mặt bỗng nhiên cứng lại.
Hữu Hữu thoáng nhìn thấy sắc mặt anh có phần bất thường, cũng không nhịn được đặt tầm mắt lên người người đàn ông trung niên kia.
Mộ Liên Tước chậm rãi xoay người, nhìn họ, gương mặt âm trầm, hết sức có ý tứ.
Ông ta trầm giọng nói: "Nhã Triết, cháu đã đến rồi!"
Trên mặt Mộ Nhã Triết hiện vẻ nghi ngờ: "Chú tư, sao chú lại ở đây?"
"Chú đến thăm ông nội cháu, ngồi đi!"
Hữu Hữu không khỏi căng thẳng nắm tay Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết ôm sát cậu vào bên người, đi đến bên kia giường, ngồi xuống, ngẩng đầu, ngồi đối mặt Mộ Liên Tước.
Sau đó, là một thời gian yên ắng thật dài.
Sau cùng, vẫn là Mộ Liên Tước lên tiếng trước.
"Ông nội cháu, sức khỏe ngày càng sa sút rồi!"
"Ừ."
Từ đầu đến cuối chân mày Mộ Nhã Triết luôn nhíu chặt, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng.
Mộ Liên Tước nhìn sắc mặt của anh một cái, bỗng nhiên cười: "Sao hả? Nhìn dáng vẻ của cháu, hình như là có tâm sự?"
"Không có!"
"À......"
Mộ Liên Tước lại là cười, trên mặt là nụ cười sâu sắc, ánh mắt lại rơi vào trên gương mặt trắng xanh của Mộ Thịnh.
Ngay sau đó, lại là không khí lặng im.
Giống như đã qua một thế kỷ.
Bỗng nhiên Mộ Liên Tước nói: "Nhã Triết kia, cháu nhìn chú như vậy, hẳn là muốn nói với chú điều gì phải không?"
Hữu Hữu nghe vậy, cảnh giác híp mắt, ngẩng đầu nhìn Mộ Nhã Triết, đã thấy tầm mắt sâu sắc của anh từ đầu đến cuối dán chặt vào người Mộ Liên Tước, giống như một thanh kiếm sắc nhọn.
Trái tim cậu khẽ động, nhạy cảm nhận thấy được một chút biến đổi rất nhỏ trên mặt Mộ Nhã Triết, sau đó, quay đầu, ánh mắt sắc bén như đao cũng nhìn Mộ Liên Tước!
Trong phòng, bầu không khí có vẻ khá là kì lạ.
Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Chú tư, làm sao chú biết, sức khỏe ông nội xảy ra vấn đề?"
"Nhà họ Mộ đưa tin, chú mới biết được!"
"Ha ha!"
Mộ Nhã Triết lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Người đâu rồi?"
Mộ Liên Tước nhíu mày, bỗng nhiên nghi ngờ nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm khó lường: "Nhã Triết, cháu có ý gì?"
"Cháu hỏi chú đó."
Ánh mắt Mộ Nhã Triết lộ ra vẻ nguy hiểm, lộ ra ý lạnh thấm vào xương tủy: "Người ở đâu!"
Sắc mặt Hữu Hữu thảng thốt, lập tức hoài nghi nhìn Mộ Liên Tước.
Chẳng lẽ...
Là ông ta?!
Mặt Mộ Liên Tước không chút thay đổi nhìn Mộ Thịnh, từ đầu đến cuối, không liếc Mộ Nhã Triết một cái, vẻ mặt bình tĩnh chống gậy, lạnh lùng nói: "Chú không hiểu cháu đang nói gì!"
"Chú hiểu."
Mộ Nhã Triết mạnh mẽ nghiêng nửa người về trước, nắm áo Mộ Liên Tước lên, giơ tay, trong tay anh đột ngột xuất hiện một khẩu S***g.
Họng S***g đen ngòm chỉ thẳng vào giữa trán của ông ta.
"Rắc rắc - -" một tiếng, tiếng lên đạn lạnh lẽo máy móc, họng S***g đen như mực không ngừng toát ra khí lạnh.
"Người, ở đâu?"
"Ha ha ha..."
Mộ Liên Tước mặc cho anh nắm áo, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, ngay sau đó, không thể kiềm chế, phá lên cười: "Ha ha ha..."
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi nhìn ông ta, không nhúc nhích.
"Nhã Triết, tức giận như vậy, không giống cháu đâu!"
Mộ Liên Tước nâng mắt, trên mặt là khiêu khích trắng trợn: "Cháu muốn dọa chú sợ sao? Ha ha, không phải cháu không biết, hậu quả sau khi nổ S***g, là cái gì! Nếu chú ૮ɦếƭ, cháu cũng chờ nhặt xác nhé? khà khà - - "
"Cho nên, người ở đâu?" Mộ Nhã Triết lại mất kiên nhẫn.
Mộ Liên Tước âm hiểm cười: "Ai? Đừng nóng vội chứ! Chú biết cháu muốn gì, đồng thời, cháu cũng nên biết, chú muốn gì!"
Bỗng nhiên Hữu Hữu căng thẳng đứng lên.
Chẳng lẽ, mẹ và Tiểu Dịch thần thật sự nằm trong tay ông ta!?
Bờ môi Mộ Nhã Triết băng lãnh, thu S***g lục về, đẩy Mộ Liên Tước ra.
Trọng tâm Mộ Liên Tước không vững, suýt nữa thì té lăn trên đất.
Hai nắm đấm của Hữu Hữu xiết, trong mắt là mũi nhọn lạnh lẽo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc