Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 622

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Nếu là như vậy, cho dù cha có xin lỗi một ngàn lần, một vạn lần, con cũng sẽ tuyệt đối không tha thứ cho cha!"
Con ngươi Mộ Nhã Triết chấn động, thật không ngờ rằng từ miệng của cậu lại có thể nói ra những lời như vậy.
Trong mắt anh, Hữu Hữu thành thục, chững chạc, lại cơ trí.
Vậy mà thật không nghĩ ra, cậu lại có thể thành thục đến trình độ như vậy.
Đang lúc ngẩn người, lại nghe Hữu Hữu khẽ mỉm cười.
"Nhưng, cha không phải là thần."
"..."
"Cha không thể nào biết trước, dự đoán được mọi thứ! Cha càng không thể nào ngay trước lúc mọi chuyện xảy ra, đã cứu mẹ và anh khỏi chỗ dầu sôi lửa bỏng, cha không thể, con lại càng không thể! Vậy thì, con có quyền gì mà đi trách cha chứ? Trách tội cha? Cha cũng không có quyền tự trách bản thân!"
Dừng một chút, con ngươi Hữu Hưu thâm thúy: "Cho nên, không cần phải nói xin lỗi!"
Mộ Nhã Triết vui mừng cười một tiếng, không nhịn được mà nhéo má cậu.
Hữu Hữu đột nhiên nắm tay anh, ánh mắt xinh đẹp chợt lóe lên một tia sáng linh động.
"Chỉ có điều, cha, con muốn hỏi cha một chuyện."
"Ừ?"
"Cha có hoài nghi ai không?"
Ánh mắt Mộ Nhã Triết ngưng trọng.
Hữu Hữu hỏi: "Cha không có hoài nghi, rốt cuộc là người nào đã bắt cóc mẹ và anh sao? Trong lòng cha, hẳn là phải có kẻ tình nghi chứ?"
Mộ Nhã Triết trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Có."
"Vậy cha có thể đoán được, bọn họ làm như vậy, là vì mục đích gì hay không?"
Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu bốn mắt nhìn nhau, anh ôm cậu, chậm rãi đi đến cửa sổ.
Cao ốc Đế Thăng cao chót vót.
Trong phòng làm việc của chủ tịch nằm trên tầng cao nhất của cao ốc Đế Thăng, đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài, rất có cảm giác nắm giữ cả giang sơn, làm chủ thiên hạ!
Giống như đế vương thời cổ đại, đứng ở nơi cao nhất, ngắm nhìn giang sơn của mình!
Đồng thời, cũng làm cho người ta hiểu được, đứng ở nơi cao nhất, có cảm giác như thế nào.
Mộ Nhã Triết nhắm mắt, chậm rãi mở ra: "Cái bọn họ muốn,chính là giang sơn của tập đoàn nhà họ Mộ trong tay cha!"
"Con cũng nghĩ vậy."
Hữu Hữu cười một tiếng: "Cha, trong tay cha có nhiều cổ phần nhất của tập đoàn, có vài người không thể chờ đợi được, nếu còn không hạ thủ, sợ là không còn cơ hội nữa! Cho nên con nghĩ, mục đích của bọn họ, chính là muốn có được cổ phần của tập đoàn nhà họ Mộ trong tay cha."
Mộ Nhã Triết vui mừng cười: "Thông minh!"
Không hổ là con trai anh!
Hữu Hữu lại không cười.
Đúng như cậu đoán, mấy kẻ đứng phía sau bắt mẹ và Mộ Dịch Thần, đơn giản là muốn mượn chuyện này để uy hiếp cha giao ra cổ phần của tập đoàn nhà họ Mộ!
Cổ phần tập đoàn nhà họ Mộ!
Cái này có ai mà không mê chứ!
Nếu có được trong tay cổ phần của tập đoàn nhà họ Mộ, cũng có nghĩa là, có thể trở thành chủ nhân duy nhất của của giang sơn tập đoàn nhà họ Mộ to lớn này, quyền lực đầy mình!
Rắc rối bên trong nhà họ Mộ rất phức tạp, kéo dài từ lâu lắm rồi, cho tới bây giờ vẫn còn luôn không ngừng tranh giành, đối đầu lẫn nhau, để chuyển được cổ phần về tay mình, không tiếc phản bội anh em, đấu đá tay chân với nhau!
Khi lợi ích nằm trước mắt, có đôi khi, tình cảm liền trở nên không còn ý nghĩa gì nữa.
Ích kỷ, là bản tính xấu xa của nhiều người.
Huống chi là trong gia đình giàu có, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Hữu Hữu bổng nhiên di chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm anh, bình tĩnh hỏi: "Vậy thì, nếu như người đó uy hiếp muốn cha giao ra cổ phần của tập đoàn nhà họ Mộ, vậy cha sẽ làm sao?"
Đây là một vấn đề cực kỳ sắc bén.
Hữu Hữu đi thẳng vào vấn đề, hỏi một cách trực tiếp, không cho anh né tránh.
Cậu rất muốn nhanh chóng nghe được đáp án từ trong miệng cha.
Cậu cũng không nghi ngờ về vị trí của mẹ trong lòng cha.
Cậu không hoài nghi địa vị của mẹ ở trong lòng cha.
Hữu Hữu cực kỳ để ý đến thái độ của anh.
Cậu thật sự không để ý cha bị mất cổ phần Mộ thị, còn lại hai bàn tay trắng, cô độc.
Cậu chỉ để ý người đàn ông này rốt cuộc có thể vì mẹ đi đến bước đó hay không.
Bởi vì cho dù là cậu, trong lòng cũng không thể chắc chắn, một người đàn ông bây giờ đang giống như đế vương, trước quyền thế và mỹ nhân, rốt cuộc sẽ chọn lựa như thế nào!
Cha sẽ không chút do dự lựa chọn mẹ sao?
Hữu Hữu nhìn anh chằm chằm, ánh mắt không hề chớp.
Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhìn về phía cậu, im lặng một lúc lâu, đột nhiên cười.
“Vấn đề này, chẳng lẽ còn cần phải hỏi sao?”
Anh cười đến vân đạm phong khinh, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mà làm Hữu Hữu sợ hãi không thôi.
Cậu càng lúc càng tò mò, cha sẽ cho cậu một đáp án như thế nào.
Mộ Nhã Triết hiểu hoài nghi trong lòng đứa nhỏ này.
Anh cười nhạt, vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh: “Không có cha, Mộ thị sẽ chỉ là một đống hoang tàn. Giang sơn này có cha mà lớn mạnh, cũng sẽ vì mất đi cha mà sụp đổ.”
Dừng một chút, anh cười nhạt, trong tươi cười còn có tự phụ!
“Nhưng không có Mộ thị, cha không phải chỉ có hai bàn tay trắng!”
Hữu Hữu nín thở.
Đáp án này, nằm trong dự liệu của cậu, nhưng cũng nằm ngoài dự liệu của cậu.
Mộ Nhã Triết nói: “Nếu đúng như lời con nói, quyền thế cũng được, tài phú cũng được, nếu như không bảo vệ được người mà mình yêu quý nhất, vậy thì không có cũng không sao!”
“Cho nên nếu như thật sự phải đi đến bước đó, cha sẽ vì mẹ mà từ bỏ giang sơn Mộ thị sao?!”
“Cha sẽ!”
Mộ Nhã Triết vừa dứt lời, cửa lại bị người ta đạp mạnh ra.
“Khốn nạn!”
Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu đều ngẩn ra, quay đầu lại, đã thấy Mộ Lâm Phong bước từ cửa vào, trên mặt là tức giận không dứt!
Không biết Mộ Lâm Phong đứng ở ngoài cửa bao lâu, nghe được bao nhiêu cuộc nói chuyện giữa hai người họ.
Nhưng mà ông ta nghe được rõ ràng một câu đó.
Thằng nhóc này vậy mà vì một người phụ nữ, không tiếc mất đi giang sơn Mộ thị sao?!
Ông ta giận tím mặt, nổi trận lôi đình thét lên: “Chú không cho phép cháu làm như vậy!”
“Chú hai?” Trong mắt Mộ Nhã Triết có chút bất ngờ.
Ông ấy về nước khi nào thế?
Tầm mắt Mộ Lâm Phong tìm tòi nghiên cứu người anh, như chim ưng lợi hại mà sắc bén, có quá nhiều thất vọng và khó có thể tin.
Nếu không phải chính tai ông ta nghe thấy, ông ta tuyệt đối không tin, Mộ Nhã Triết sẽ vì một người phụ nữ, cam tâm tình nguyện nhường lại cổ phần Mộ thị!
Đáp án này làm ông ta thất vọng, lại càng giận không kiềm chế được!
Thằng nhóc này, quả nhiên bị yêu tinh kia hớp mắt hồn rồi?
Ông ta đi đến trước mặt Mộ Nhã Triết, ngồi xuống ghế sofa, hơi thở dồn dập, nhìn về phía anh, nhưng mà cau mày nhìn trừng trừng!
“Chú ra lệnh cho cháu, cắt đứt quan hệ sạch sẽ với người phụ nữ đó đi! Lập tức, bây giờ luôn!”
Thái độ của ông ta mang tính chất là truyền lệnh, không để cho kháng cự, giọng nói vội vàng, cấp bách.
Trái tim Mộ Nhã Triết trầm xuống, trên mặt giống như bị đóng băng, lạnh lùng thốt lên: “Không có khả năng!”
Tuyên bố này là chống đối ông ta rồi!
Cho dù người ngồi trước mặt anh là chú hai của anh, cũng là người quyền cao chức trọng trong nhà họ Mộ, còn là bề trên mà anh luôn kính nể cho đến nay!
Mộ Lâm Phong bị lạnh lùng của anh làm kinh ngạc, lập tức chỉ tay trợn mắt, ánh sáng lạnh trong mắt bay ra: “Cháu đây là chống đối chú sao?!”
“Không có! Cháu nào dám chống đối chú chứ?”
“Vậy cháu đây là có ý gì?!” Mộ Lâm Phong tức giận chất vấn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc