Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 620

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Người của Vân Thiên Hữu truyền tin, nói người phái đi đã mất dấu vết.
Trước đó, Vân Thiên Hữu đã từng lợi dụng kỹ thuật hách, với tin tức định vị mà Tiểu Dịch Thần gửi tới, mô phỏng theo bản đồ vệ tinh, thu nhỏ lại phạm vi.
Ở đây không thể không nhắc tới kỹ thuật bậc nhất cùng tài năng trời ban của Vân Thiên Hữu.
Lúc trước, Vân Thi Thi từng mua một đôi đồng hồ cho Mộ Dịch Thần cùng Vân Thiên Hữu, đôi đồng hồ này là đồng hồ thông minh được nghiên cứu chế tạo dưới danh nghĩa của tập đoàn Nhạc Trí.
Không đề cập tới những tính năng khác, chỉ nói riêng về chức năng định vị này thôi đã thấy quả thực chính là nghịch thiên.
Sở dĩ nói như vậy là vì mặc dù hiện tại định vị vệ tinh cũng đã phát triển, nhưng đứng trước phạm vi lớn như vậy, chung quy lại vẫn sẽ có những nơi GPS không thể phủ sóng được.
Cho dù có thể bao phủ được nhiều nơi nhưng tín hiệu cũng rất yếu, một khi xuống đất, muốn GPS định vị chuẩn là hoàn toàn không có khả năng.
Tối đa cũng chỉ tập trung trong một phạm vi nhất định.
Nhưng đồng hồ của Vân Thiên Hữu là đồng hồ Ryan cài chip GPS thông minh, có khả năng khống chế trong một phạm vi rộng lớn, tín hiệu phóng xạ mạnh, hơn nữa, độ định vị chính xác có thể khoanh vùng trong trăm mét.
Phạm vi trăm mét, đó chính là con số khiến người ta không dám tưởng tượng đến.
Cả trái đất này, xét về kỹ thuật hạng nhất, đại khái cũng chỉ có tập đoàn Nhạc Trí mới có.
Vân Thiên Hữu lợi dụng việc có thể khống chế phạm vi, làm cho tín hiệu GPS của Mộ Dịch Thần vốn mỏng manh trở nên mạnh hơn, tập trung trong phạm vi 100 m, sau đó phái người qua đó.
Kết quả theo tín hiệu định vị chính là tại một con đường núi hoang tàn vắng vẻ.
Nơi đó chỉ còn lại một chiếc đồng hồ nhuốm máu.
Người phái đi mang về giao vào trong tay cậu.
Vân Thiên Hữu nhìn thoáng qua không khỏi kinh hồn bạt vía.
Đây là đồng hồ của Mộ Dịch Thần.
Mặt trên còn dính một chút máu khiến cậu kinh hãi, nó dường như đã bị bánh xe nghiền nát.
Vân Thiên Hữu nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay.
Trong lòng xuất hiện một chút lo lắng.
Khiến cho cậu có cảm giác vô cùng bất an.
Xem ra, đối phương cũng đã có sự phòng bị, lấy hết mọi thứ trên người Mộ Dịch Thần, ngay cả một chiếc đồng hồ cũng không tha.
Hoặc là bọn họ đã nhận ra chiếc đồng hồ này có gắn GPS định vị, bởi vậy mới ném nó đi để phòng ngừa bị tìm ra dấu vết.
Xem ra, nhóm người này vô cùng cảnh giác!
Lần này,một chút tin tức duy nhất còn sót lại cũng đã như đá chìm đáy biển!
Cung Kiệt ngồi trước ghế sofa, nhìn Vân Thiên Hữu nắm chặt đồng hồ trong tay, cả người chìm sâu vào trong suy tư, mi tâm cau lại.
"Manh mối bị cắt đứt?!"
"Phải!"
Vân Thiên Hữu đặt đồng hồ lên bàn, khôi phục lại sự tỉnh táo, chậm rãi nói: "Nhưng, cháu lại có thể xác định bây giờ bọn họ còn sống!"
"Hả...? Nhóc xác định thế nào?"
"Cháu đoán, bọn họ bắt cóc mẹ cùng anh cháu còn có mục đích! Mà chủ mưu đứng phía sau màn vẫn còn chưa xuất hiện, cũng không có bất cứ hành động gì, bọn họ án binh bất động*, những bức ảnh này được gửi tới cũng chỉ để đe dọa chúng ta! Hoặc là để chọc giận cha cháu."
<*Án binh bất động: Chờ thời cơ hành động>
"Vậy nhóc có thể đoán ra mục đích của bọn họ không?"
Vân Thiên Hữu nâng mi, khẽ nheo mắt: "Cháu đoán..."
Là muốn uy hiếp cha đi!
Trong tay cha khẳng định đang cầm thứ gì đó rất quan trọng.
Biểu tình trên mặt Vân Thiên Hữu không chút thay đổi nói: "Trước mắt, chỉ có thể kiên định mới bình ổn được cục diện!"
Trong lòng Cung Kiệt thầm có chút kinh ngạc.
Kinh ngạc bởi sự bình tĩnh cùng kiên định lúc này của cậu.
Anh ta nhìn ra được một khắc kia khi Vân Thiên Hữu nhận được bức ảnh, có tức giận, có lo âu, nhưng rất nhanh, cậu đã ép bản thân mình tỉnh táo lại.
Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu được phải trấn định để nắm chắc toàn bộ tình hình, điều này thật khiến anh ta ngoài ý muốn.
Vân Thiên Hữu trái lo phải nghĩ, cuối cùng cầm điện thoại di động lên.
Vốn là cậu muốn tự dựa vào năng lực của mình để đi cứu mẹ và anh.
Cậu rất tự tin, thậm chí có một chút tự phụ, cho là bằng năng lực của mình, chỉ vậy thôi là đủ rồi!
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng quyết định, hợp tác với Mộ Nhã Triết.
Không phải vì cái gì, chỉ là hiện giờ tất cả các đầu mối đều đã bị chặt đứt, bây giờ cậu đã rơi vào đường cùng.
Vậy thì, chỉ có nhờ tới cha, mới có thể tìm được manh mối!
Không buông tha bất kỳ cơ hội nào!
Vân Thiên Hữu bấm số của Mộ Nhã Triết.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Hữu Hữu!"
Nhận được điện thoại của Hữu Hữu, Mộ Nhã Triết hơi bất ngờ, tâm tình cũng ổn định lại.
Hữu Hữu được bình an vô sự, cũng là cái may trong cái rủi!
"Cha, bây giờ cha đang ở đâu, con đi tìm cha!"
"Cha phái người đi đón con."
"Không cần! Cha yên tâm đi, con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!" Hữu Hữu lại nói.
Để điện thoại xuống, Cung Kiệt chậm rãi nheo mắt lại: "Hữu Hữu, cha nhóc là ai?"
Hưu Hữu xoay người, nhíu mày, có chút khó hiểu với câu hỏi của anh: "Sao vậy?"
"Chỉ là muốn biết một chút."
"Hả?"
Vân Thiên Hữu nhướng mày, sau đó, cũng không giấu giếm mà nói thẳng: "Mộ Nhã Triết."
Gương mặt Cung Kiệt khẽ biến hóa, nở nụ cười lạnh.
"Là ai?"
"Chủ tịch tập đoàn tài chính Đế Thăng, Mộ Nhã Triết."
Hữu Hữu vừa dứt lời, gương mặt Cung Kiệt càng lạnh lẽo hơn.
Làm người khác nhìn vào, không rét mà run.
Hữu Hữu nhìn sắc mặt của anh, trông có chút quỷ dị, nghi ngờ hỏi: "Thế nào? Cha cháu, chú biết sao?"
"Ha ha!"
Cung Kiệt cười lạnh, ánh mắt chớp một cái lạnh lùng như lưỡi dao.
Đâu chỉ là biết?
Nhà họ Cung và nhà họ Mộ, chính là kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung.
Như nước với lửa.
"Chủ nhân của nhà họ Mộ, có phải tên là Mộ Thịnh hay không?" Cung Kiệt đột nhiên hỏi.
Hữu Hữu "Ừ" một tiếng.
Cung Kiệt lười biếng dựa lên ghế salon, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh thấu xương: "Thế nào, lão già kia bây giờ còn chưa có ૮ɦếƭ sao?"
"Không có ૮ɦếƭ."
"Mạng cũng thật tốt!"
Cung Kiệt lạnh lùng hừ một cái: "Có thể còn sống, dĩ nhiên là tốt rồi!"
"Có ý gì?"
Hữu Hữu nhạy bén phát hiện từ trong ánh mắt Cung Kiệt lóe lên một tia thù hận.
"Dường như chú, rất hận ông ta sao?"
"Hận, làm sao mà không hận được?"
Cung Kiệt mím chặt môi, kiêu ngạo mà lãnh khốc, giọng nói trong nháy mắt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ: "Chú với hắn, là kẻ thù không đội trời chung, tên của hắn, làm sao mà chú không nhớ cho được?"
Anh đã từng thề, nếu một ngày nào đó mà có cơ hội, anh nhất định phải làm cho lão già đó sống không bằng ૮ɦếƭ!
Cho hắn nếm thử mùi vị sống không bằng ૮ɦếƭ!
Cung Kiệt tức giận trong lòng.
Nếu không phải vì lão già đó, làm sao mẹ anh có thể ૮ɦếƭ một cách không minh bạch như vậy?
Nếu không phải vì ông ta!
Chị gái của anh sẽ không phải cho đến bây giờ vẫn còn chưa tìm được tung tích!
Đối với Mộ Thịnh, Cung Kiệt hận từ trong xương tủy.
Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, lão già đó vẫn còn sống, mạng sống cũng thật dai dẳng!
Hữu Hữu nói: "Chuyện gì đã xảy ra? Kể nghe một chút đi!"
Cung Kiệt nhìn cậu một cái, lại nói: "Nhóc không cần biết! Chuyện này không liên quan tới nhóc."
"Sao lại không liên quan? Đây là chuyện giữa hai nhà Cung Mộ, cũng có liên quan tới cháu vậy!"
Cung Kiệt lại lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ nhóc muốn ngăn cản chú?"
"Tại sao cháu lại muốn ngăn cản chú?"
Hữu Hữu câu môi cười, xem thường: "Cháu với ông ấy không có một chút quan hệ!"
Cậu cũng hận Mộ Thịnh.
Nếu không phải ông ta ngu muội dốt nát, phạm phải sai lầm ngu ngốc, cũng sẽ không hại mẹ và Mộ Dịch Thần thành ra như vậy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc