Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 619

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đao Ba Nam không nói lời nào, xoay người rời đi.
Trong lòng cô chỉ còn lại sự tuyệt vọng, cả người giống như bị đặt trong hầm băng.
Đúng vậy.
Trong mắt bọn họ hiện giờ cô chính là phạm nhân, là tù nhân, dựa vào đâu mà yêu cầu bọn họ đáp ứng nguyện vọng của cô?
Vân Thi Thi gắt gao cắn chặt môi, nhưng không lâu sau, Đao Ba Nam lại quay trở lại, trên tay còn mang theo một lọ thuốc cùng với một cuộn băng gạc ném xuống bên chân cô.
"Lấy thuốc này bôi lên miệng vết thương cho thằng nhóc!"
Ít nhiều gì thì trong lòng anh ta vẫn còn sót lại một chút lương tâm, anh ta giống như không thể ngồi im trơ mắt nhìn mặc kệ bọn họ.
Trong lòng Vân Thi Thi giống như ngũ vị tạp trần.
Mặc kệ người đàn ông này có đối xử với mẹ con cô như thế nào, thì giờ phút này, cảm nhận của cô về anh ta cũng đã thay đổi.
Mới vừa rồi nếu không nhờ có anh ta, cô còn không biết những người đó sẽ *** Dịch Thần như thế nào nữa.
Vân Thi Thi không kịp nói gì, chỉ vội vàng lấy thuốc trị thương ra bôi cho Tiểu Dịch Thần.
Có lẽ là do chỉ dùng một tay, động tác lấy thuốc trị thương có chút vụng về.
Rốt cục Đao Ba Nam cũng không nhịn được, mở cửa, lần thứ hai tiến vào, lấy thuốc trị thương trong tay cô.
"Để tôi!"
Nói xong, anh ta liền bắt tay vào làm.
Động tác vô cùng quen tay, bọn họ vẫn thường hay ẩu đả đánh nhau trên đường, đương nhiên sẽ có thương tích.
Chỉ trong chốc lát, anh ta đã bôi thuốc lên hết các vết thương trên người Mộ Dịch Thần.
Có thể là do quá mức mệt mỏi, Mộ Dịch Thần nằm ở trong lòng Vân Thi Thi, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Vân Thi Thi ôm lấy cậu, đau lòng *** gương mặt cậu, động tác nhẹ nhàng cẩn thận.
Ôm cậu, trong lòng cô yên tâm hẳn.
Mộ Dịch Thần cũng vậy.
Rúc vào trong trong lòng mẹ, đó là một loại cảm giác vô cùng an tâm!
Nhưng Vân Thi Thi lại không hề biết, sở dĩ Mộ Dịch Thần chịu nhiều thương tích như vậy là vì cậu khiêu khích những người đó.
Mới đầu, khi cậu từ trong hôn mê tỉnh dậy, những người đàn ông này chính là đang vây quanh Vân Thi Thi vẫn còn đang ngất xỉu, xoa tay, hiển nhiên là không kìm nén được rục rịch trong lòng, mưu đồ muốn quấy rối cô!
Mộ Dịch Thần căn bản không hiểu bọn họ muốn làm gì, nhưng cậu cũng không muốn thấy những đôi bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào mẹ!
Vì thế, trong lòng nóng như có lửa đốt, cậu lớn tiếng ngăn cản, gầm lên vài câu khàn cả giọng, nhưng những người đàn ông này giống như không nghe thấy mà bắt đầu động tay động chân với Vân Thi Thi.
Thấy vậy.
Mộ Dịch Thần lại càng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, liều lĩnh xỉ nhục bọn họ, khiêu khích bọn họ, trong khả năng cậu có thể nghĩ được những từ ngữ ác độc nào, tất cả đều mắng thành lời.
Từ nhỏ đến lớn cậu được tiếp nhận một nền giáo giục tốt đẹp, rèn luyện tạo thành một loại khí chất tao nhã, cho tới bây giờ vẫn luôn giữ phong độ thân sĩ*.
<*thân sĩ: ý chỉ những người đàn ông lịch sự ga lăng>
Lần này là lần đầu tiên cậu dùng những từ ngữ thô tục như thế để chửi người.
Chỉ để bảo vệ mẹ, không muốn những bàn tay ghê tởm đó chạm vào cơ thể mẹ!
Rốt cục cậu cũng chọc tức bọn họ.
Những người đó liền điên cuồng đấm đá lên người cậu, lấy còng khóa hai tay cậu lại, treo lên, dụng roi quật, cơ thể bé nhỏ chịu đủ mọi cực hình.
Thậm chí có tên còn điên cuồng tới mức dùng kim châm đâm vào lòng bàn tay cậu.
Nhưng tất cả cậu đều nhịn xuống.
Cho dù có đau nhức đến mức nào, thậm chí là đau đến ngất đi tỉnh dậy mấy lần, cậu cũng đều không hé miệng nói lấy nửa lời cầu xin.
Bởi vì, trong lòng cậu vốn dĩ đã mạnh mẽ, bướng bỉnh không chịu khuất phục như thế.
Làm sao cậu có thể tha thứ cho chính mình phải khuất nhục cúi đầu trước một đám ô hợp như bọn họ?
Thậm chí là cúi đầu, ăn nói khép lép cầu xin bọn họ tha thứ?
Trong lòng cậu âm thầm hối hận, lúc đối mặt với Mộ Uyển Nhu, cậu lại bởi vì nhất thời mềm lòng, nể phần tình cảm trước kia mà không ra tay *** cô ta!
Trên thực tế, đối với Mộ Uyển Nhu cậu cũng không có ôm lấy bao nhiêu hy vọng với phần tình thân này.
Chí ít thì Mộ Uyển Nhu cũng đối xử với cậu không tệ.
Ít nhất thì cho tới bây giờ đều không đối xử lạnh nhạt với cậu.
Nếu nói một chút tình cảm không có là không đúng.
Chỉ là, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cậu lại phải chứng kiến hiện thực nghiệt ngã, máu tươi đầm đìa.
Trong lòng Mộ Dịch Thần vô cùng thống khổ, cực kỳ khó chấp nhận.
Cậu không thể tin được, một Mộ Uyển Nhu ngày thường dịu dàng lại chính là một trong những thủ phạm đứng sau chuyện này.
Càng không nghĩ tới chính là cô ta lại dám hạ độc với cụ nội!
Cụ nội dành biết bao yêu thương cho cô ta?
Quả thực là coi cô ta như bảo vật trong lòng, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
Vậy mà cô ta lại hạ độc trong bát thuốc của cụ nội?
Trái tim kia có bao nhiêu độc ác?
Trong thế giới hồn nhiên của cậu, cậu thật không ngờ tới, một con người lại có đủ độc ác đến như vậy.
Càng làm cho cậu hối hận chính là, nhiều năm qua cậu vẫn luôn nhận giặc làm mẹ.
Trong lúc này cậu lại càng không thể tha thứ cho chính mình!
Áy náy đối với Vân Thi Thi lại càng thêm nhiều.
Đao Ba Nam bưng một chén cháo trắng, tiến dần về phía nhà lao bằng sắt.
"Đút cho thằng bé ăn!"
Anh ta nói, trên mặt lại không có bất cứ biểu tình gì.
Vân Thi Thi cảnh giác nhìn anh ta một cái, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên bát cháo kia, trong mắt chứa đựng sự hoài nghi.
Đao Ba Nam giống như hiểu rõ sự nghi ngờ trong lòng cô, lạnh lùng nói: "Yên tâm đi! Không có độc."
"Vì sao?"
Vân Thi Thi nhăn mi, lại càng thêm nghi ngờ.
Biểu hiện của Đao Ba Nam rất tốt không khỏi khiến trong lòng cô sinh ra vài phần cảnh giác.
Đao Ba Nam hừ lạnh một tiếng, im lặng không nói chuyện.
Bát cháo này là do một tay anh ta vừa nấu xong cho tên nhóc kia. Chính anh ta còn chưa ăn liền đưa cho Vân Thi Thi.
Anh ta ngồi xuống trên ghế, lấy ra một ***, châm lửa.
Sau một lúc lâu, anh ta mới nói: "Cho thằng nhóc ăn đi, nếu không sẽ lạnh mất!"
Vân Thi Thi mấp máy môi, một tay lấy bát cháo qua, tự mình ăn một miếng.
Đợi một lúc lâu sau, mãi cho đến khi không nhận ra có chút cảm giác không khỏe nào, lúc này cô mới khó khăn đỡ Mộ Dịch Thần dậy, múc từng muỗng đút cho cậu.
Mộ Dịch Thần nửa tỉnh nửa mê, ngay cả sức há miệng cũng không có.
Vân Thi Thi ngậm một miếng, chậm rãi đặt lên môi cậu, đem cháo trong miệng bón cho cậu.
"Ừng ực - - "
Một miếng cháo ấm nóng từ miệng cậu đi xuống dạ dày, lúc này cậu mới cảm thấy cơ thể ấm hơn vài phần.
"Mẹ..."
Khóe miệng Mộ Dịch Thần giật giật, cuối cùng cũng gọi được một tiếng.
"Ừ! Mẹ ở đây, Tiểu Dịch Thần, mẹ đút cháo con ăn có được không?"
Mộ Dịch Thần cố gắng mở to mắt: "Mẹ, trên người mẹ còn vết thương, còn đau không?"
Cậu hỏi, trong giọng nói còn mang theo sự vội vàng cùng lo lắng.
Vân Thi Thi lắc đầu, kìm chế đau đớn cùng bất an, nói: "Dịch Thần ngoan, mẹ không đau, mẹ không đau..."
"Mẹ, con có chút lạnh..."
Chảy máu quá nhiều khiến nhiệt độ cơ thể cậu dần giảm xuống.
Vân Thi Thi càng thêm đau lòng, lập tức ôm cậu chặt hơn.
"Như vậy vẫn còn lạnh sao?"
"Dạ... Hơi lạnh..."
Tiểu Dịch Thần ở trong *** cô lạnh run.
Đây là tầng hầm ngầm, âm lãnh ẩm ướt.
Lại thêm cậu đang chảy máu rất nhiều, vì thế tay chân bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Vân Thi Thi gấp đến độ không biết làm thế nào cho phải.
Đao Ba Nam mấp máy môi, bỗng nhiên ném *** xuống mặt đất, hung hăng giẫm lên dập tắt nó, đi lên phía trước, *** khoác trên người ném xuống.
Vân Thi Thi lập tức cầm lên, bọc lấy cơ thể cậu.
Áo khoác rất dày, hơn nữa đây còn là một chiếc áo gió.
Vân Thi Thi cầm áo bọc chặt lấy cậu, sắc mặt Mộ Dịch Thần lúc này mới dịu đi một chút.
Vì thế, Vân Thi Thi tiếp tục đút cậu ăn hết bát cháo.
Mộ Dịch Thần ngoan ngoãn ăn hết một bát cháo, cơ thể lúc này đã khôi phục lại một chút nhiệt độ.
Vân Thi Thi cứ như thế ôm chặt lấy cậu, cùng cậu kề cận, nương tựa bên nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc