Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 618

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Dịch Thần thoáng nhìn ánh mắt âm lãnh trên mặt anh ta, trong mắt lóe lên, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường.
Người đàn ông kia chậm rãi đi thẳng về phía Vân Thi Thi, Mộ Dịch Thần giận dữ nói: "Ông định làm gì?!"
"Nếu cô đã yêu cầu như vậy, tôi nhất định phải cho cô nếm thử mùi vị của roi vọt vậy!"
"Dừng tay!"
Sắc mặt Mộ Dịch Thần càng thêm lạnh lẽo: "Anh có thể đánh tôi, nhưng tôi không cho phép anh động vào mẹ tôi!"
"Tình cảm mẹ con thật cảm động đi! Ha ha! Vậy mày nhìn xem, mày cắn tao đau như vậy, vậy chúng ta nên thanh toán món nợ này như thế nào đây?!"
"Không cho phép ngươi động vào mẹ!" Ánh mắt Mộ Dịch Thần sáng như đuốc, trong mắt lộ ra phong mang, cơ hồ muốn đem hắn đâm xuyên!
Người đàn ông khẽ giật mình.
Dù là anh ta, cũng không khỏi bị tình yêu của đứa trẻ này dành cho mẹ nó làm cho có chút cảm động.
Đứa bé này, mới bảy tuổi thôi, không sợ đau sao?
Không sợ ૮ɦếƭ sao?
Đã bị như vậy mà vẫn còn mạnh mồm được?
Vân Thi Thi nghe vậy, trong lòng càng đau như bị dao cứa, cho dù trước đây có khổ cực bao nhiêu cô cũng chưa bao giờ thể hiện sự yếu đuối của mình ra ngoài, nhưng cuối cùng trên gương mặt cô cũng nổi lên một tia ủy khuất, cầu xin tha thứ: "Đừng đánh nó! Nó vẫn chỉ là một đứa bé, chỉ có bảy tuổi, nếu như tiếp tục đánh thì..."
Cô không dám tưởng tượng tiếp.
Một đứa bé thì có thể chịu đựng được bao nhiêu.
Máu mủ ruột thịt, dù là vết roi kia quật trên người cậu con trai bé bỏng nhưng tâm can cô cũng đau đớn khôn nguôi.
Cô tình nguyện thay con chịu đựng tất cả, cũng không muốn trơ mắt nhìn con mình chịu khổ!
Người đàn ông âm trầm cười một tiếng, hướng về phía Vân Thi Thi đi đến.
Mộ Dịch Thần cả giận nói: "Không cho phép ngươi đánh mẹ ta! Dừng tay!"
Cửa cuốn chậm rãi mở ra.
Tên kia khẽ giật mình, lấy lại tinh thần, đã thấy Đao Ba Nam đi đến, lập tức đem cây roi giấu ở phía sau lưng, hướng về phía anh ta nghênh đón.
"Lão đại! Ngài sao lại tới đây? Không phải để ngài nghỉ ngơi thật tốt sao? Đêm nay chúng ta phải giữ sức chuẩn bị thật tốt!"
Đao Ba Nam lạnh lùng quét mắt một cái: "Người đâu?"
"Người... Ở đằng kia!"
Theo hướng tên kia chỉ, Đao Ba Nam nhìn lại, đã thấy Mộ Dịch Thần bị treo lơ lửng giữa không trung, máu me khắp người.
Giờ phút này trông đứa trẻ vô cùng thê thảm.
Anh ta chỉ nhìn thoáng qua, vô cùng tức giận, tiến lên tát cho người đàn ông kia một cái.
"Ai bảo mày ra tay ác như vậy?! Không phải tao bảo chúng mày rằng không được Tra t** nó hay sao? Nó còn nhỏ như vậy, mày ra tay không biết chừng mực như thế, nhỡ *** nó thì làm sao bây giờ?!"
Người đàn ông bị sắc mặt của anh ta dọa đến run rẩy: "Lão đại, tôi..."
"Mày có biết không, đứa nhỏ này nếu bị ***, mày cũng phải đi theo chôn cùng đấy, muốn liên lụy đến tao ư!? Đồ chó má không biết sống ૮ɦếƭ là gì, biến đi!"
"..." Người đàn ông bị dọa đến ngã ngửa, sắc mặt tái xanh.
"Còn chưa cút ra ngoài!? Muốn tao lặp lại mấy lần?"
"Lão đại..."
"Cút!"
"Vâng... Vâng..."
Bị giọng nói lạnh lẽo của Đao Ba Nam làm cho khiếp hồn, người đàn ông lộn nhào chạy ra ngoài.
Đao Ba Nam đi đến trước mặt Mộ Dịch Thần, lại nhìn lướt qua những người khác.
"Các cậu, cũng đều cút!"
"Vâng, lão đại."
Một đám thủ hạ bị dọa đến há miệng run rẩy lập túc lui ra ngoài.
Cửa cuốn lần nữa nặng nề rơi xuống.
Mộ Dịch Thần vô lực trợn tròn mắt, trong mắt đầy tia máu, người đàn ông kia từ từ đi đến trước mặt cậu, hai người mặt đối mặt.
Vân Thi Thi không khỏi khẩn trương nói: "Làm ơn đừng làm đau nó, van cầu anh!"
Đao Ba Nam vờ như không nghe thấy lời cô nói, ánh mắt đánh giá Mộ Dịch Thần vừa bị giày vò đến không tưởng nổi từ trên xuống dưới một lượt, mặt không biến sắc hỏi một câu."Cậu nhóc, có đau hay không?"
Mộ Dịch Thần lại lạnh hừ một tiếng, hiển nhiên không để tâm đến anh ta.
Đao Ba Nam cười một tiếng: "Đứa nhóc này, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng lại rất có nghĩa khí!"
Đao Ba Nam cười: "Tên nhóc nhà cậu, tuổi còn nhỏ mà rất có khí phách!"
Ở trong lòng anh ta rất yêu thích cậu nhóc này, có thể một lúc nhận lấy bao đau đớn cũng tuyệt đối không chịu nhận thua.
"An phận một chút, biết không? Không được lộn xộn!"
Đao Ba Nam nói một câu giống như cảnh cáo, sau đó tiện thể gỡ còng khóa trên tay cậu ra.
Hai tay được tự do, cả người Mộ Dịch Thần mệt mỏi xụi lơ, cậu té trên mặt đất, đừng nói đến sức phản kháng, một đôi tay này đã gần như không còn cảm giác, nâng lên cũng không nổi.
Thời gian dài bị trói buộc, *** ở cổ tay như bị nứt ra, máu thịt mơ hồ.
Đao Ba Nam cởi khóa cho cậu xong, mở cửa sắt ra, khẽ đẩy cậu vào.
Vân Thi Thi ngẩn ra, người đàn ông này, tựa hồ cũng không muốn làm khó bọn họ.
"Anh..."
"Ngậm miệng! Thành thật một chút!"
Đao Ba Nam đi tới, một tay cởi bỏ chiếc còng khóa trên tay Vân Thi Thi.
Được tự do, Vân Thi Thi lo lắng nhanh chóng ôm Mộ Dịch Thần vào lòng.
Cô cúi đầu nhìn mặt cậu, Mộ Dịch Thần ở trong lòng cô, hơi thở mong manh yếu ớt.
Bốn giờ liên tục bị Tra t**, hiện tại một chút sức lực để ôm Vân Thi Thi, cậu cũng không có.
Cậu bé vùi mặt vào trong lòng cô, cúi đầu nói: "Mẹ..."
"Mẹ ở đây, mẹ ở đây..."
Mộ Dịch Thần khẽ buông mi mắt, khổ sở cất lời: "Dịch Thần không thể bảo vệ mẹ, thực xin lỗi... Thực xin lỗi mẹ..."
Vân Thi Thi nghe thấy, trong lòng như bị kim châm, hai tay cô run rẩy gắt gao ôm chặt lấy cậu, trong lòng đau xót, nước mắt từng hạt từng hạt răn dài trên má, rơi xuống khuôn mặt Mộ Dịch Thần.
Mộ Dịch Thần mở mắt, bàn tay muốn giơ lên lau đi những giọt những mắt trên mặt cô, nhưng sau một lúc gắng sức, cuối cùng vẫn chỉ phí công không nhấc nổi tay lên.
Cậu vô lực nghẹn ngào, cỏ họng giống như bị cái gì đó chặn lại: "Mẹ, đừng khóc, không sao..."
Nước mắt cô rơi xuống mặt cậu, mùi vị khổ sở kia còn đau đớn hơn khi cậu bị đánh 100 roi.
Mộ Dịch Thần nói thế lại càng khiến cho tim Vân Thi Thi như bị dao cắt.
Vì sao lại nói lời xin lỗi cô?
Muốn tự trách cũng phải là cô mới đúng.
Muốn giải thích cũng nên là cô!
Là cô làm liên lụy đến cậu.
Là cô làm liên lụy khiến cậu phải chịu nhiều tai bay vạ gió.
Vân Thi Thi đau đớn giống như có cái gì đó đang bị xé rách, vòng tay ôm chặt lấy Mộ Dịch Thần, nước mắt không thể kìm nén được, đau lòng muốn ૮ɦếƭ.
Mộ Dịch Thần nâng tay phải còn đang run run, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, một chữ cũng không thể thốt thành lời.
Đao Ba Nam khóa trái cửa sắt lại, đứng ở cửa, nhìn một màn này, trên mặt không biểu cảm, nhưng đáy lòng lại như những gợn sóng mãnh liệt nhấp nhô.
Một màn này, phàm là người thường đều sẽ cảm thấy xúc động.
Anh ta không muốn cũng phải thừa nhận một điều rằng, trái tim anh ta bởi vì một màn này mà ẩn ẩn đau đớn.
Không bởi cái gì khác.
Chỉ là anh ta cũng làm một người cha, anh ta cũng có con gái, một màn này, không thể nghi ngờ gì chính là đâm thẳng vào đáy lòng anh ta, đau nhức!
Vân Thi Thi cúi đầu, nhìn thấy từng vết thương chồng chất trên người Mộ Dịch Thần, thân thể không chỗ nào lành lặn, thật sự là thương tích đầy mình
Một thân toàn máu, căn bản không thể thấy được trên người rốt cuộc có bao nhiêu vết thương.
Khuôn mặt của Mộ Dịch Thần đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đôi mắt bị máu cùng mồ hôi dính lên, nhìn mà thấy nhói lòng.
Cánh môi Vân Thi Thi run run, mỗi khi nhìn đến vết thương nào, trái tim đều như muốn vỡ nát, cảm giác như sắp hít thở không thông!
"Có thuốc trị thương không?"
Vân Thi Thi ngẩng đầu, nhìn Đao Ba Nam, lưng cúi thấp, cả người lại càng thêm nhỏ bé: "Có thể cho tôi một ít thuốc trị thương không? Miệng vết thương của thằng bé rất sâu, nếu không có thuốc sẽ nhiễm trùng!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc