Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 617

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Dịch Thần cười khẩy, liếm môi một chút, nói giọng châm chọc: "Các người chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao? Thật chán ngắt."
Trong nụ cười của cậu chứa vài phần khinh thường, còn có sự kiêu hãnh của chính cậu nữa.
Ánh mắt nhìn bọn họ, giống như đang nhìn một con rệp.
Người đàn ông kia nổi giận, lại tát một cái: "Thằng chó, còn mạnh miệng hả? Xem ra vẫn còn chưa nếm đủ đau đớn phải không? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả?"
Lại thêm một bạt tai nữa, má Tiểu Dịch Thần sưng đỏ.
Khóe môi rách ra tứa máu.
Máu mồm cũng ộc ra.
Mộ Dịch Thần vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếm đi máu ở khóe môi, khinh thường nhếch môi.
Cậu cố gắng mượn lực của hai tay để làm trụ, giơ chân lên đá một cước lên mặt người đàn ông nọ.
Người kia bị bất ngờ, bị đá ngã sấp xuống đất.
Đáng tiếc là cậu không thể tiếp cận được gần hơn, lại cộng thêm thương tích đầy mình, sức lực cũng không còn nhiều, bằng không thì cú đá này cũng khiến cho cằm của tên kia trật ra rồi cũng nên.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, có chút khó tin.
Thằng nhóc này, xương cốt có thể cứng như thế chứ?
Đã te tua đến mức này rồi, vẫn còn phản kháng nữa?
Tính cách nhất định không chịu thua.
Mặc dù thương tích đầy mình, nhưng nhất định không chịu buông tha bất kỳ cơ hội chống cự nào.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng thằng nhóc này sẽ bị đánh đến nỗi vừa khóc vừa mếu la lên sợ hãi!
Ai ngờ, bọn họ đã dùng mọi thủ đoạn, nhưng một giọt nước mắt cậu cũng không rơi xuống, đừng nói là cầu xin tha thứ!
Một chút cũng không có biểu hiện gì là sợ hãi cả!
Một thân ngạo cốt (1)
Người đàn ông kia lồm cồm bò dạy, nhổ một một bãi nước bọt, máu với răng chộn lẫn, quát: "Nếu đã không biết điều như vậy, treo cả chân của nó lên đi, lại quất thêm mấy roi nữa!"
"Đại ca, không nên đánh nữa đâu! Đánh nữa là ૮ɦếƭ thật đấy!"
Người đàn ông kia khinh miệt nói: "Sợ cái gì? Bọn mày không thấy hả, nó vẫn còn sức đá tao đấy, làm gì có bộ dạng sắp ૮ɦếƭ đâu? Xương cốt còn cứng cáp lắm, làm sao nói ૮ɦếƭ là ૮ɦếƭ được? Quất vài roi nữa coi như dạy dỗ nó ngoan ngoãn chút!"
"Xương cốt có cứng mấy, nhưng dù gì cũng chỉ là một thằng nhóc, đã tàn tạ thế rồi, chịu sao nổi nữa, thôi thì để cho nó lại nửa cái mạng chứ! Bên trên đã có bảo, nếu để nó ૮ɦếƭ, sẽ chôn chúng ta theo mà! Thằng nhóc này chắc là còn có chỗ để dùng!"
Người đàn ông kia lúc này mới chịu im lặng.
Hắn nhìn Mộ Dịch Thần, âm hiểm cười.
"Không thì vậy đi, thằng nhóc, mày cầu xin bọn tao đi, nói dễ nghe một chút, thì bọn tao sẽ bỏ qua cho mày, không đánh mày nữa!"
Ánh mắt cậu liếc nhìn bọn họ, hừ lạnh một tiếng.
Không thèm quan tâm.
Cầu cái gì mà cầu!
Mua cái gối để nằm ngủ mơ cũng không nhanh như thế!
Muốn cậu khuất nhục trước đám ô hợp này hả, sợ rằng bọn họ có ૮ɦếƭ cũng không nhắm mắt nổi ý.
Cậu không sợ ૮ɦếƭ, cho dù đau đớn vô cùng, nhưng tôn nghiêm của bản thân nhất định không được vấy bẩn dù chỉ một chút.
"Thằng nhóc này, nhìn tưởng 乃úng ra sữa, không ngờ cũng ương ngạnh như vậy! Ha ha!" Người đàn ông này đưa tay sờ lên mặt cậu, nhịn không được nhéo vài cái.
Mộ Dịch Thần quay mặt ra, há mồm, hung hăng cắn xuống tay hắn.
"A--"
Người đàn ông la lên như lợn bị chọc tiết, Mộ Dịch Thần dùng sức cắn thật mạnh, khiến cho thân thể của tên kia vì đau mà run bần bật.
"Buông ra! Buông ra!"
Mấy tên còn lại tay đấm chân đá vào người cậu.
Thế nhưng Mộ Dịch Thần sống ૮ɦếƭ không nhả ra.
Người đàn ông kêu thảm thiết vô cùng, làm đau rát màng nhĩ của người khác: "A-- tay của tao! Tay của tao, nhanh, mau cậy miệng nó ra, tay của tao..."
(1) ý nói Tiểu Dịch Thần rất cứng rắn, ý chí mạnh mẽ vô cùng không chịu khuất nhục
Người đàn ông vừa kêu gào vừa ra sức đạp thật mạnh: "Tên nhóc con ૮ɦếƭ tiệt, nhả ra! Nhả ra!"
Mấy tên thuộc hạ khác đứng bên cạnh cũng ra sức đánh Mộ Dịch Thần, thậm chí còn nắm lấy tóc cậu bé.
Mộ Dịch Thần nhất quyết không hé miệng, càng gắt gao cắn tay của tên kia, cậu dùng sức thật sâu, hận không thể cắn đứt xương cốt của hắn.
Người đàn ông đau đến toàn thân giống như bị giật điện, tứ chi tê liệt.
Trong kho hàng, vang lên tiếng kêu thống thiết như Gi*t heo không dứt.
Một bên, một tên thủ hạ khác cầm lấy cây roi quất liên tục vào trên lưng của cậu bé.
"Bốp bốp —— "
"Nhả ra! Mẹ nó! Ông đây bảo mày nhả ra, còn không hé miệng ra!..."
Mộ Dịch Thần kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ trán chảy xuống, nhưng cậu bé lại vô cùng cứng đầu, cho dù đau đến toàn thân cứng ngắc, nhưng cũng kiên trì không hé miệng.
Đôi mắt cậu đỏ lên như nhuộm đầy máu tươi mà gắt gao trợn trừng với người đàn ông kia, từ sâu trong đáy mắt toát ra tia lạnh lẽo rét run!
Máu từ khóe môi cậu từ từ tuôn ra.
Hiển nhiên đã cắn nát tay của hắn ta.
Tiếng roi quật, tiếng rống giận dữ của người đàn ông, cùng tiếng gào đau đớn hòa vào tạo nên một trận ầm ĩ trong nhà kho.
Trong lao sắt, Vân Thi Thi bị thanh âm làm cho kinh động, khe khẽ tỉnh lại.
Cô chậm rãi mở to mắt, theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ cảm thấy đầu óc rất ௱ôЛƓ lung, hoàn toàn mơ hồ.
Cô khẽ cắn môi, lắc đầu để tỉnh táo hơn, hình ảnh trước mắt dần trở nên rõ ràng, lúc này mới trông thấy một đứa bé bị treo giữa không trung, mấy người đàn ông vây quanh cậu bé tung quyền đấm cước đá không ngớt, thậm chí dùng cây roi hung hăng quất lấy!
Vân Thi Thi nheo lông mày, trông thấy rõ ràng đứa trẻ người đầy máu tươi kia ngũ quan rất tuấn mỹ, chợt khẩn trương ngồi dậy, xông về trước để nhìn rõ hơn.
Chỗ cổ tay truyền đến cơn đau đớn một hồi, lúc này cô mới dần ý thức được, nhưng vẫn cô bị nhốt ở trong lao sắt, hai tay bị xích sắt buộc lại, không thể động đậy.
"Tiểu Dịch Thần?!"
Vân Thi Thi lập tức nhận ra được, thấy tình cảnh này, lập tức điên cuồng gào thét: "Dịch Thần! Dịch Thần!?"
Tại sao con lại ở chỗ này?!
Tiểu Dịch Thần, tại sao lại ở chỗ này?
Vân Thi Thi gấp gáp đến mức mắt đỏ bừng, kịch liệt giãy dụa lấy, điên cuồng kêu to: "Không cần đánh nữa! Đừng đánh nữa! Các người đừng đánh nữa! Dừng tay —— "
Mộ Dịch Thần nghe thấy tiếng hét liền giật mình, chợt nhả ra, quay đầu lại liền thấy Vân Thi Thi trong lao sắt đã tỉnh lại, hai tay không ngừng giãy dụa, sắc mặt lo lắng đến phát khóc.
"Mẹ —— "
Cậu khẽ gọi một tiếng, lời nói còn chưa dứt, một roi đánh tới, xé rách da ở bả vai cậu bé, cậu lại kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh trượt vào khóe mắt, vừa chát vừa ngứa.
Tên đàn ông kia cuối cùng cũng được buông tha, cả người ngã nằm rạp trên mặt đất, bưng lấy cánh tay đầy máu tươi, cánh tay vốn lành lặn bị cắn đến máu thịt be bét, trên da lằn một vết cắn rất sâu, đôi mắt hắn ta phẫn nộ trừng lớn, giận giữ nguyền rủa một tiếng, đứng lên, túm lấy cái roi trong tay người bên cạnh, hung hăng quất điên cuồng vào người cậu bé!
Mộ Dịch Thần kêu lên một tiếng đau đớn, ánh mắt ẩn nhẫn, sắc mặt căng cứng lại.
Vân Thi Thi nhìn thấy cảnh này, tâm can dường như bị xé nát đau đớn khôn nguôi.
Từng roi từng roi một, mặc dù không quất vào trên người cô, nhưng lại càng đau thấu tim gan!
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Các người đánh tôi đi, đừng đánh con tôi nữa! Dừng tay!"
"Ai da, tình cảm mẹ con cũng cảm động quá đi!"
Người đàn ông nở nụ cười trầm thấp độc địa, ánh mắt rơi vào người Vân Thi Thi, có vẻ không có ý tốt.
Hắn đốt điếu thuốc, ngậm lên miệng, đem cây roi vung trên mặt đất.
"✓út ——" một tiếng.
Vang vọng cả nhà kho.
Thanh âm vang dội, khiến cho người khác không khỏi rùng mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc