Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 616

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lisa mặc dù không phải là mạnh nhất.
Nhưng tuyệt đối sẽ là tử sĩ ưu tú nhất.
Dù sao thì làm gì có ai lại đi đề phòng với một bé gái chứ?
Vì vậy, khả năng thất bại khi làm nhiệm vụ là cực kỳ nhỏ.
Trong năm trăm đứa trẻ còn có mình cô ta còn sống, ý chí chiến đấu cùng thực lực chắc chắn cũng rất kinh khủng.
Cung Kiệt ánh mắt lộ ra ý cười, cúi đầu nói với cô ta: "Lisa, từ giờ, đây sẽ là chủ nhân của cháu, cháu phải thuần phục cậu ta, không được phản bội, nhất định phải dùng tính mạng mình để bảo vệ và không bao giờ được bỏ rơi cậu ấy."
"Vâng."
Lisa nhìn cậu, ánh mắt lặng lẽ đặt trên người Hữu Hữu, thanh âm cứng ngắc như máy móc đáp lại: "Từ này về sau, cậu chính là chủ nhân của tôi - Lisa. Tôi sẽ dùng mạng sống của tôi để bảo vệ cậu, trung thành với cậu, không bao giờ phản bội hay bỏ rơi cậu."
Hữu Hữu chấn động trong lòng, cảm thấy có gì đó hơi sai sai.
Cậu dù còn nhỏ nhưng cũng là một đứa con trai, sao có thể cần một cô ta bảo vệ chứ?!
"Sao, cháu hài lòng đối với món quà này của chú chứ?" Cung Kiệt cong môi cười.
Hữu Hữu chậm rãi đứng dạy đối diện cô ta.
Con trai khi còn nhỏ thì thường phát triển chậm hơn con gái một chút, cậu thấp hơn bé gái này khoảng nửa cái đầu.
Hữu Hữu thật sâu nhìn cô ta một chút, rồi cười đưa tay mình ra, nói: "Sau này, xin chỉ giáo nhiều."
Sắc mặt cô ta không chút biến đổi, nhưng cũng vươn tay ra nắm lấy tay cậu.
Hữu Hữu biến sắc, cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn, khiến cậu nhăn mặt.
Cô ta, lực cổ tay thật lớn.
Cung Kiệt thấy sắc mặt của cậu, cảm thấy buồn cười: "Tiểu bảo bối của tôi ơi, lực tay của Lisa rất mạnh đấy, tay nhỏ của cháu bị cầm như thế! Lisa, mau buông tay ra nào!"
Lisa nhanh chóng buông tay ra.
Tay Hữu Hữu được giải thoát, nhưng không ngờ rằng tay của cậu lúc này đã xanh thành một mảng.
Lisa từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường dùng Gi*t chóc để sống, vừa mở mắt là đã phải Gi*t người, thay vì coi đứa bé này là một sát thủ không bằng nói là một cỗ máy Gi*t người thì hợp lý hơn.
Cho nên có thể tạm coi cô ta không hề có khái niệm thất tình lục dục.
Không biết là vui vẻ thì phải cười.
Buồn khổ thì phải khóc.
Không biết nhoẻn miệng cười, không biết rơi nước mắt, không hiểu tình cảm giữa người với người, chỉ hiểu được làm thế nào để chuẩn xác nhất có thể đưa người khác vào chỗ ૮ɦếƭ.
Vì vậy chưa từng cười, chưa từng khóc, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Như một cỗ máy.
Tính cách vô cùng lạnh lùng, làm một tử sĩ, thật sự cũng không thích hợp lắm.
Cái gọi là tử sĩ, vốn là từ cổ đại, kẻ vì vinh hoa phú quý người vì báo ân, nên mới vì vương hầu quý tộc mà bán mạng.
Hữu Hữu chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào như vậy, một chút nét hồn nhiên đều không có.
"Cô ấy bao nhiêu tuổi?"
Cung Kiệt nhíu mày, mím môi nói: "Chú cũng không biết, lúc mới đến, cô ta không tên cũng không rõ bao nhiêu tuổi. Cái tên Lisa là do chú đặt."
Dừng một chút, anh ta nói thêm: "Chắc khoảng tám chín tuổi."
Hữu Hữu nhăn mày.
Lý Hàn Lâm đi đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Giám đốc Vân, bên kỹ thuật vừa lấy được một email bảo mật, cháu có muốn xem không?"
"Tốt, gửi vào hộp thư của cháu đi!"
Vân Thiên Hữu đi tới bàn làm việc, mở hộp thư.
Có hai tấm hình.
Trong ảnh là Mộ Dịch Thần.
Máu me khắp người, vết thương chồng chất, thân thể bị treo lơ lửng giữa không trung.
Nhìn thấy mà giật cả mình.
Hữu Hữu hô hấp giống như nghẹn lại, nhìn thấy tấm hình còn lại cũng là Mộ Dịch Thần.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao lại thế này?
Lẽ nào?
Vừa nghĩ tới khả năng Mộ Dịch Thần đã gặp nguy hiểm, vẻ mặt Hữu Hữu lo lắng đứng phắt dậy, cậu lập tức cố gắng bình tĩnh lại, ngồi xuống.
Cung Kiệt đi tới phía sau cậu, vừa trông thấy những hình ảnh kia, âm thầm giật mình, đứa trẻ trong ảnh giống Vân Thiên Hữu như đúc.
"Đứa trẻ này là cháu?"
"Anh trai của tôi!" Hữu Hữu hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
"Cháu còn có một anh trai hả?" Cung Kiệt tỏ ra ngoài ý muốn hỏi.
Anh ta nhìn hình, chỉ thấy đứa trẻ trong hình cắn chặt hàm răng, bộ dáng quật cường, không chịu khuất phục, khí độ bình tĩnh hệt như một bậc vương giả.
Ánh mắt đứa trẻ này vô cùng thâm trầm, không ngờ mới chỉ mấy tuổi thôi mà đã biểu lộ ra khí chất này.
Một bức ảnh khác, anh ta nhìn mà thầm cảm thán.
Không ngờ chỉ là đứa trẻ mà có thể chịu được đau đớn như vậy.
Biểu cảm trên mặt còn không có chút sợ hãi gì.
...
Cung Kiệt ngẩn người.
Chẳng lẽ đám trẻ con bây giờ đều yêu nghiệt như vậy?
Vân Thiên Hữu lần ra địa chỉ mạng phát ra email này, mười ngón tay linh hoạt nhanh nhẹn như múa. thoắt cái đã đánh xong một chuỗi lệnh phức tạp, một cửa sổ màu đen hiện ra.
Lại phát hiện đây chỉ là một địa chỉ mạng giả, vốn không tồn tại.
"૮ɦếƭ tiệt... thật ranh ma."
Hữu Hữu đẩy bàn phím ra, đứng dậy, vẻ mặt phiền não đi tới bên cửa sổ, thật khó có thể bình tĩnh nổi.
Lý Hàn Lâm gõ cửa đi vào: "Giám đốc Vân, chúng tôi đã điều tra địa chỉ đó? Cần phái người đi xác minh không?"
Hữu Hữu xoay người lại: "Lập tức đi mau."
"Anh bạn nhỏ, cần chú phái người đi cùng không?" Cung Kiệt cúi đầu thì thầm vào tai cậu.
Hữu Hữu mím môi: "Nếu chú có thể phái người của chú ra tay, thì còn gì bằng."
"Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ cứu được người của cháu." Cung Kiệt nở nụ cười tà mị.
...
Kho hàng ở trong lòng đất.
Mộ Dịch Thần bị gông cùm tứ chi, sớm đã mất đi ý thức.
Cậu nhắm chặt hai mắt, giống như đã hôn mê rồi.
Mấy người đàn ông đi tới, cầm theo một chậu nước lạnh, tạt đi.
Ào! một tiếng.
Mộ Dịch Thần cau mày mở mắt ra.
Nước muối chảy dọc theo sợi tóc, nhỏ giọt theo gương mặt, thấm vào vết thương, dính vào khóe mắt của cậu.
Đau sót.
Cậu không thể lấy tay quệt đi được, chỉ có thể dùng sức lắc đầu để nước muối có thể rụng bớt đi.
Ba một tiếng.
Người đàn ông đánh xuống một cái tát.
"Rũ cái gì mà rũ, máu của mày văng hết lên người tao rồi đây này! Bẩn quá!"
Khuôn mặt của Mộ Dịch Thần bị đánh lệch cả đi.
Lúc này cậu không còn phản ứng nổi với đau đớn nữa rồi, bởi vì toàn thân đau đớn đến nỗi tê dại cả đi, cho nên có thêm một chút thương tổn nữa cũng không là gì cả.
Cậu từ từ mở mắt ra, ánh mắt sắc bén như dao găm, hung hăng trừng người đàn ông kia.
Mặc dù toàn thân trông khổ sở vô cùng nhưng cho dù thế thì cũng không chịu khuất phục một chút nào.
Càng không hề rơi một giọt nước mắt.
Trên người cậu toát ra một loại khí tức âm trầm lãnh khốc vô cùng, thậm chí còn ẩn chứa nguy hiểm.
Khí độ âm trầm này khiến cho người khác sợ hãi dựng hết cả tóc gáy!
Người đàn ông kia hung hăng Ϧóþ cằm cậu: "Thằng oắt con, trừng cái gì mà trừng?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc