Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 614

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết cầm lấy, mở ra coi, từ trong thư rơi ra vài tấm hình.
Anh cầm hình lên xem, ánh mắt âm trầm.
Trong hình là một cô gái bị khóa chặt hai tay móc vào xích sắt treo lửng lơ trong không gian tối tăm.
Cổ tay vì bị khóa quá chặt mà đã rỉ máu.
Không gian trong kho hàng tối tăm ẩm thấp, chỉ có một vài tia sáng le lói, vẫn có thể nhận ra được người này là ai.
Khuôn mặt của Vân Thi Thi bê bết máu, hai hàm răng cắn chặt.
Khắp người toàn là vết thương máu me đầm đìa, có thể dễ dàng tưởng tượng được đã phải chịu Tra t** như thế nào.
Nhưng anh không dám tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Mộ Nhã Triết hít sâu một hơi khí lạnh, tay nắm chặt, ánh mắt càng trở nên u ám hơn.
"Đống ảnh này là ai đưa tới?"
Anh ngẩng đầu hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Mẫn Vũ.
May là Mẫn Vũ vẫn luôn ở cạnh anh, sớm đã quen với bộ dáng tâm tình bất định của anh rồi nên hiện tại cũng đỡ sợ hơn rất nhiều.
"Giám đốc, cái này do một nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới."
Mẫn Vũ dừng một chút, nói: "Chúng tôi đã bắt lại người này rồi, nhưng không tìm được manh mối gì từ người này cả."
"Trừ phong thư ra, không có cái khác sao?"
"Vâng, chỉ có phong thư này thôi, trong thư có mấy tấm hình này."
Mẫn Vũ giật mình, nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh, lập tức nói nhỏ: "Giám đốc, trước tiên anh nên bình tĩnh một chút. Chuyện này có lẽ không đơn giản chỉ là bắt cóc."
Thật không ngờ, Mộ Nhã Triết so với cậu ta còn tỏ ra bình tĩnh hơn.
Anh ngồi vào bàn làm việc, ném ảnh chụp lên mặt bàn, cau mày: "Tôi biết."
Mẫn Vũ ngẩn ra, lại nghe anh chậm rãi nói: "Đám người này, muốn nhằm vào tôi."
"Giám đốc nói vậy là có ý gì? Tôi không hiểu lắm."
Mộ Nhã Triết hơi cụp mi mắt, nói: "Người này muốn dùng đòn tâm lý với tôi, nhằm vào điểm yếu của tôi để đạt được thứ hắn mong muốn."
Mẫn Vũ nghe vậy nhưng không hiểu chút gì, nhưng mà nghĩ lại cẩn thận một chút chợt thốt lên: "Giám đốc, có phải anh đã đoán được kẻ chủ mưu là ai rồi phải không?"
"Hắn cuối cùng đã ra tay rồi." Mộ Nhã Triết dùng ngón chỏ miết nhẹ môi, ánh mắt càng tỏ ra thâm trầm.
Mẫn Vũ cau mày quan sát anh.
Mộ Nhã Triết sắc mặt lạnh tanh không lộ ra chút biểu cảm, nhưng ngón tay đặt trên tấm ảnh sớm đã trắng bệch, xem ra anh chỉ đang cố gắng giữ bình tĩnh, kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng, nhất định không muốn đánh mất lý trí.
Đám người gửi những tấm hình này nhằm mục đích muốn làm rối tâm trí anh.
Anh càng phẫn nộ, càng mất bình tĩnh, thì càng hợp tâm ý của đám người đó.
Mỗ Nhã Triết nhắm mắt, ép bản thân tỉnh táo lại.
Càng những lúc như thế này càng phải tỉnh táo hơn.
Thẳng tới đêm khuya, anh lại nhận được thêm một email, lần này thì khó mà bĩnh tĩnh được.
Trên màn hình máy tính, là ảnh chụp của một đứa trẻ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bê bết máu.
Trái tim anh giống như bị một con dao đâm xuyên một nhát, đau đến nghẹn thở.
Cực kỳ phẫn nộ, cơn giận cuồn cuộn nổi lên.
Ánh mắt rực lửa vô cùng đáng sợ nhìn chằm chằm tấm hình, năm ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, tạo thành âm thanh của các khớp xương răng rắc va chạm với nhau.
Một gương mặt tuấn tú chỉ trong khoảnh khắc trở nên trắng bệch.
Anh nhận ra được, đứa trẻ trong ảnh không ai khác chính là Mộ Dịch Thần!
"Mau tra ra địa chỉ mạng của thư điện tử này."
Mộ Nhã Triết lạnh lùng ra lệnh.
Ánh mắt anh nhìn vào trong ảnh, chỉ thấy Mộ Dịch Thần bị trói hai tay, thân hình bị treo ngược lên, lơ lững giữa không trung, mặc dù chỉ chụp nửa người trên của cậu, ảnh rất mờ vì thiếu sáng, nhưng có thể thấy rõ được trên cơ thể cậu đầy những vết roi.
Áo đồng phục trắng của học sinh đã nhuốm đỏ màu của máu, rác nát không còn hình dạng nữa rồi, chói mắt nhất là vết thương ở phần bụng, vết hằn của lằn roi sâu đến ghê người, máu thịt lẫn lộn!
Cũng không biết cậu đã bị quất bao nhiêu roi, nhưng thương tích đã kín khắp người rồi.
Đến tột cùng là đã phải chịu *** tàn bạo đến mức độ nào mới có thể tạo ra thương tổn như vậy?
Mái tóc đã rối bù, dính bết máu, ánh mắt khép hờ bị tóc mái che đi.
Mặc dù trông thảm thương như vậy nhưng khí chất lạnh lùng ưu nhã của cậu cũng không hề bị giảm sút, sắc mặt vẫn duy trì được dáng vẻ bình tĩnh.
Cố gắng chịu đựng sự đau đớn này.
Máu me khắp người, nhưng nhất định không biểu lộ một chút bộ dáng yếu ớt gì, thậm chí là một tia đau đớn trong ánh mắt cũng không có.
Khóe môi hơi cong biểu lộ sự quật cường, không chịu khuất nhục.
Mặc cho bị *** cũng nhất nhất biểu lộ ra khí thế của một bậc vương giả!
Mộ Dịch Thần từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy cả.
Cho dù từng ở trong trại huấn luyện của bộ đội đặc chủng, cũng chưa phải chịu sự Tra t** kinh khủng tới như vậy.
Rốt cuộc là ai mà lại có lòng dạ độc ác như vậy?
૮ɦếƭ tiệt!
Mộ Nhã Triết nện một đấm xuống mặt bàn, bàn gỗ bị lực đấm của anh mà bị nứt ra vài đường.
...
Công ty Nhạc Trí.
Cung Kiệt ngồi ở trong phòng làm việc, nhưng trong lòng thầm cảm thấy thán phục.
Phòng làm việc của thằng nhóc này thật sự rất tiến bộ.
Khó tin được, một cái công ty mà nửa năm trước còn kề cận bờ vực phá sản.
Ngày trước lúc thu mua công ty này còn cho Vân Thiên Hữu đứng tên, chẳng qua cũng chỉ là nhất thời vui đùa, thậm chí còn ôm tâm tình xem trò hay, thấy người gặp họa.
Thứ nhất, Tập đoàn Cự Phong muốn thử xem năng lực của thằng nhóc này như thế nào, khi đối mặt với "đống phế thải" này sẽ có thái độ ra sao và cậu sẽ làm thế nào để vực dậy công ty.
Thứ hai, cũng là muốn rèn luyện cái gọi là "tuổi trẻ ngạo khí" của cậu.
Nhưng đến tận lúc này, chính mắt anh ta nhìn thấy công ty đồ chơi Nhạc Trí mới mấy năm trước đang cận kề bờ vực phá sản, bây giờ lại biến hóa nhanh chóng, trở thành công ty hàng đầu về các hạng mục cung cấp nguyên liệu và sản xuất đồ chơi.
Điều này dùng một từ năng lực khó có thể mà miêu tả được.
Phải là kỳ tích mới đúng.
Nếu không phải anh ta tận mắt nhìn thấy, thì có lẽ có cho tiền anh ta cũng không thể tin được rằng, một đứa trẻ lại có thể có khả năng đáng sợ như vậy, giống như cậu ta có phép thuật vậy.
Rốt cuộc là cậu đã làm những gì?
Thực sự thật quá khó tin.
Trên người đứa bé này, anh ta có thể cảm nhận được một tiềm năng vô cùng vô tận lại rất thần bí, thu hút sự tò mò muốn tìm hiểu của Cung Kiệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc