Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 613

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mọi người đều không nghĩ anh ta sẽ trẻ như vây, nhìn nét mặt mà đoán thì chỉ mới hơn hai mươi, giống như một thiếu niên mới trưởng thành mà thôi.
Cũng may là đàn ông chứ nếu không bọn họ đã bị vẻ đẹp tuyệt mĩ kia hút hồn mất rồi.
Vẻ đẹp này của anh ta không hề bị yểu điệu hay yêu nghiệt mà là một vẻ đẹp của bậc vương giả, đẹp đến hủy diệt hết thảy, ngũ quan cực kỳ tinh sảo, khí chất trên người cũng vô cùng ưu nhã, một cái nhăn mày hay một nụ cười, cũng thể hiện được khí chất quý tộc, phong độ của bậc vua chúa.
Lãnh đạm, ngạo mạn, tà mị, bờ môi luôn ẩn hiện ý cười nhưng sâu trong ánh mắt lại khiến người ta cảm nhận được tia sắc bén khiến người khác phải đề phòng.
Vân Thiên Hữu nhìn khuôn mặt của người này mà thầm kinh ngạc.
Vẻ mặt biểu lộ sự ngạc nhiên.
Cậu ngạc nhiên bởi vì khuôn mặt của người này thế mà lại có vài điểm tương tự giống Vân Thi Thi.
Cực kỳ giống, nhất là cặp mắt kia, giống đến bảy phần.
Nhưng có một điều khác biệt, ánh mắt của mẹ cậu thì mỹ lệ quyến rũ, còn ánh mắt của người này, thì lại tà mị vô cùng.
Vân Thiên Hữu bối rối trong lòng, cảm thấy hơi hoài nghi.
Lý Hàn Lâm ở bên cạnh cúi đầu, nói nhỏ: "Giám đốc Vân, cái người này nếu không nhầm chính là cậu hai nhà họ Cung trong lời đồn đấy!"
Cậu hai nhà họ Cung.
Chủ của Tập đoàn Cự Phong có bốn người con.
Mà Cung Kiệt là thứ hai, vì vậy mọi người đều gọi anh một tiếng "Cậu hai".
Vân Thiên Hữu híp mắt, nói nhỏ: "Tôi chưa được thấy diện mạo thật của Cung Kiệt."
Thân là nhân vật quan trọng của Tập đoàn Cự Phong, tất nhiên là diện mạo thật của những người này rất ít người biết, người đàn ông này có khí độ bất phàm, rất có thể là cậu hai nhà họ Cung!
Hai hàng người đứng song song cúi đầu chào.
Quả nhiên, người đàn ông mặc đồ trắng này chính là Cung Kiệt.
Cung Kiệt đối diện Vân Thiên Hữu.
Hai người đứng bất động mắt đấu mắt.
Cung Kiệt thích thú đánh giá, đứa nhóc này chỉ đứng cao vừa đúng tới thắt lưng của anh ta, hiện tại Cung Kiệt cảm thấy việc này khá thú vị, cho nên ngồi thụp luôn xuống, nhìn cậu, sâu trong ánh mắt của anh ta hiện lên những tia sáng kỳ lạ.
Anh ta mỉm cười, vươn tay ra.
"Thật khó tin, thiên tài quân sự ở trong lời đồn chỉ mới có sáu tuổi." Cung Kiệt cong môi cười: "Vân Thiên Hữu đúng không?"
Nếu anh ta không nhầm, chắc đúng là cái tên này.
Thời gian gần đây Cung Kiệt đang ở Bắc Mĩ nhận xử lý một đơn hàng VK, anh ta nhận được tin tức từ trụ sở chính đưa tới với nội dung là đứa trẻ thiên tài quân sự kia đã nhận lời gia nhập Tập đoàn Cự Phong, cho nên cử anh ta tới "chiêm ngưỡng" một chút, cái người trong lời đồn mới sáu tuổi đã tham gia kế hoạch "Thiên Nhãn" kia rốt cuộc là thần thông đến mức độ nào.
Tận mắt nhìn thấy người có năng lực phát triển kế hoạch "Thiên Nhãn", vươn tay khống chế một vùng trời VK, thực sự chỉ mới sáu tuổi.
Điều này khiến anh ta được mở rộng tầm mắt.
Vân Thiên Hữu mi mắt hơi cụp xuống, liếc nhìn cánh tay vừa đưa ra của ai kia.
Năm ngón tay thon dài, các ngón tay nhìn như bạch ngọc.
Cậu cũng đưa tay ra, bắt tay với người này.
Hữu Hữu ngước mắt, ưu nhã cười: "Cũng thật khó tin, một trong những lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn - cậu hai nhà họ Cung lại còn trẻ như vậy! Có điều, tôi cũng phải nhắc nhở chú một chút."
"Gì?" Cung Kiệt nhướn mày.
"Tôi đã qua sinh nhật lần thứ bảy." Hữu Hữu đính chính: "Vì vậy, nghiêm túc mà nói, tôi đã bảy tuổi rồi."
Cung Kiệt nghệt mặt: "..."
Thằng nhóc này...
Thật biết cách đùa cợt.
Vân Thiên Hữu bắt tay Cung Kiệt, ánh mắt hai người giao nhau, đánh giá đối phương.
Ánh mắt của anh ta vô cùng sắc bén.
Mà ánh mắt của cậu cũng không kém, tỉ mỉ dò xét từng chút.
Càng nhìn kỹ, Hữu Hữu càng thầm giật mình.
Sao người này có thể giống mẹ cậu như vậy chứ.
Nếu không có quần áo và kiểu tóc khác, rất có thể cậu sẽ sinh ra ảo giác đây là mẹ của cậu.
Rất giống.
Thật sự quá giống.
Khiến cậu không ngừng liên tưởng ra mối liên hệ giữa hai người này.
Cung Kiệt cũng không ngừng đánh giá cậu.
Đứa trẻ trước mắt này, tư thái trang nhã, mặc trên người một bộ âu phục, ngũ quan tinh sảo.
Nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn này, đường nét rõ ràng, da trắng thịt mềm, ấn đường lộ ra khí độ trầm ổn như của một người đàn ông trưởng thành.
Đáng quý hơn là dù chỉ là một đứa trẻ mà có thể đứng hiên ngang trước mặt anh ta, không có một chút nao núng nào, bộ dáng ưu nhã bất phàm, tư thái này như thể là bẩm sinh đã có vậy.
Mặc dù nhìn thẳng anh ta, nhưng trong ánh mắt không lộ ra bất kỳ một tia bối rối hay sợ hãi nào.
Thằng nhóc này không đơn giản đâu.
Đang chìm trong suy nghĩ của mình, lúc định mở miệng nói thêm gì đó thì Vân Thiên Hữu đột nhiên nói một câu làm anh ta giật mình: "Chớ có nói nhảm nữa."
Lẽ nào trẻ nhỏ bây giờ đều hung hãn như vậy?
Cung Kiệt oán thầm trong lòng, đứa trẻ này, chắc chắn là đột biến gen.
Suốt hai năm qua, Tập đoàn Cự Phong dốc hết sức mời Vân Thiên Hữu gia nhập vào.
Năm lần bảy lượt, cậu ta chỉ hồi âm mấy lời nước đôi, không có đảm bảo gì cả.
Nhưng bây giờ, đột nhiên khẳng định đáp ứng gia nhập vào Tập đoàn khiến không ít người bất ngờ.
"Tôi nghe nói, cậu đã chính thức ra nhập vào Cự Phong?"
"Đúng vậy." Hữu Hữu liếc mắt: "Tôi đã nhận lời gia nhập vào Tập đoàn Cự Phong."
Cậu ta nhất định phải mạnh hơn.
Mạnh tới nỗi mà bất kể ai chỉ cần vừa nhìn thấy cậu cũng phải sợ hãi.
Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được người của mình.
Vừa nghĩ tới điều này, ánh mắt của cậu ánh lên tia kiên định.
Cung Kiệt cười, dùng sức nắm chặt tay cậu lại, tiếng nói rõ ràng mạch lạc: "Đã vậy thì tôi đại diện cho Tập đoàn Cự Phong, chính thức hoan nghênh sự gia nhập của cậu."
Lý Hàn Lâm đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn vào vị trí nắm tay của hai người.
Lúc này, ông ta bỗng nhiên nảy lên trực giác rằng.
Một khi Vân Thiên Hữu thật sự vào Cự Phong, nhất định sẽ làm nên một dấu ấn riêng của mình.
Một dấu ấn rực rỡ nhất của riêng mình cậu!
Đứa bé này tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tiềm năng lại rất lớn, khó mà định lượng được.
Ông ta tin tưởng, trong tương lai, Tập đoàn Cự Phong sẽ là thiên hạ của cậu.
...
Tập đoàn tài chính Đế Thăng.
Mộ Nhã Triết đi thẳng tới văn phòng làm việc của tổng giám đốc, khí tức trên người lúc này u ám lạ thường, làm cho đám nhân viên trên đường anh đi qua nơm nớp lo sợ, dạt hết sang hai bên tránh đường.
Mẫn Vũ ở trong văn phòng của anh đợi cũng đã lâu, tâm trạng gấp gáp lo lắng.
Mộ Nhã Triết thuận tay ném áo khoác lên sô pha, mắt liếc nhìn sấp giấy trong tay Mẫn Vũ: "Cái gì thế?"
Mẫn Vũ vội đưa đống thư tín này cho anh, tâm tình thấp thỏm nói: "Giám đốc, mời anh xem qua một chút!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc