Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 611

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Đừng mà!" Mộ Uyển Nhu la lên sợ hãi, thanh âm vang vọng the thé ở bên trong kho hàng.
Mộ Dịch Thần cười lạnh, kéo cò súng, động tác của các ngón tay vô cùng linh hoạt.
Mộ Uyển Nhu bỏ xuống hết hình tượng, đau khổ khẩn cầu: "Đừng... xin đừng tôi dù gì cũng là mẹ của cậu mà... tôi cũng là mẹ của cậu mà..."
Mộ Dịch Thần quát: "Câm miệng! Cô không phải mẹ của tôi!"
Sắc mặt của Mộ Uyển Nhu ngẩn ra, trên môi nở nụ cười đau khổ: "Đúng! Đúng vậy... Cậu thực sự không phải con ruột của tôi! Nhưng cậu có biết tại sao không? Bởi vì cha cậu đã lừa dối tôi, nói tôi không có khả năng sinh đẻ! Cha cậu lừa gạt tôi bao nhiêu năm làm tôi vô cùng đau khổ, tôi mới căm hận như vậy!"
"Đừng ngụy biện để lấp liếm cho lý do cô hãm hại mẹ tôi!"
"Không không, cậu hãy nghe tôi nói... tôi nói..." Mộ Uyển Nhu cố gắng làm dịu cơn tức giận của Mộ Dịch Thân, thanh âm dịu dàng hết sức có thể nói: "Tiểu Dịch Thần chẳng lẽ cậu không nhớ sao, lúc cậu vừa mới lọt lòng, người ôm cậu vào иgự¢ chính là tôi không phải cô ta!"
"..." Mộ Dịch Thần nghiêm khắc ngẩn ra, ánh mắt chợt lóe sáng.
Mộ Uyển Nhu thấy được thần sắc của cậu có hơi dao động, thầm cảm thấy vui mừng, sắc mặt càng cố biểu lộ ra bộ dáng đáng thương nhất, nức nở vừa khóc vừa nói: "Ngày đầu tiên cậu đi bộ tới trường học, mỗi khi cậu ngã, cho dù là ngã rất đau cậu cũng đều rất kiên cường cố gắng chịu đựng chứ không hề khóc mếu. Mỗi khi như vậy tôi đều ôm cậu vào lòng dỗ dành cậu, cậu quên rồi sao?"
"...."
Cậu chưa bao giờ quên.
Cậu có lương tâm, cho nên cậu thừa nhận, Mộ Uyển Nhu mặc dù không coi cậu như con đẻ nhưng đối xử với cậu cũng rất tốt.
"Lúc cha cậu cho cậu vào huấn luyện ở trong quân đội, mỗi khi như vậy tôi đều ra sức ngăn cản! Bởi vì tôi không muốn cậu phải chịu khổ! Mỗi khi cậu trở về trên người toàn là vết thương, khiến cho tôi đau lòng mà khóc, cậu quên rồi hả?"
Mộ Dịch Thần chợt nhắm hai mắt lại, rồi rất nhanh lại mở ra, trong ánh mắt ẩn chứa một chút tình cảm còn đang giãy giụa: "Lúc đó là cô giả bộ! Hừ, cô mau câm miệng vào, đừng nói thêm nữa."
"Được, là giả bộ, nhưng..." Mộ Uyển Nhu dừng một chút: "Lúc Mộ Liên Trước bày kế, muốn tôi bắt cậu làm con tin, uy Hi*p cha cậu giao ra quyền thừa kế nhà họ Mộ, tôi đã có rất nhiều cơ hội để ra tay, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ! Lẽ nào đây cũng là giả dối sao? Tôi vì muốn bảo vệ cậu, thậm chí không sợ đắc tội..."
"Câm miệng!"
"Tuy là giữa chúng ta không có liên hệ máu mủ gì, nhưng sự chăm sóc của tôi đối với cậu không có chút giả dối nào! Lẽ nào cậu không như vậy sao?"
"Câm miệng..."
Mộ Dịch Thần tâm lý giằng co, biểu hiện trên mặt cũng liên tục thay đổi.
Mộ Uyển Nhu thấy đây là cơ hội, thoát khỏi sự khống chế của cậu, xoay người bỏ chạy!
Bằng --
Một tiếng súng vang lên.
Mộ Dịch Thần theo bản năng giơ tay lên, hướng phía cô ta chạy mà nổ một phát súng!
Mặc kệ Mộ Uyển Nhu chơi trò kể lể tình cảm để cầu khẩn cậu nương tay, nhưng trong tiềm thức cậu ý thức được, nếu không diệt trừ cô ta, nếu để mẹ cậu một lần nữa rơi vào tay người này, nhất định cậu sẽ hối hận cả đời!
Theo bản năng, liền bắn!
Nhưng mà cũng bởi vì vô thức bắn, mà viên đạn không bắn trúng tim, mà lệch hướng trúng vào phần bụng của cô ta.
Mộ Dịch Thần thấy vậy, khẽ cắn môi, lần thứ hai giơ tay lên, nhắm vào sau gáy của cô ta, muốn bắn thêm một phát nữa!
"Dừng tay--!"
Tên mặt sẹo chợt quát một tiếng, chắn trước người Mộ Uyển Nhu.
Đám binh sĩ xung quanh vây kín lại giơ súng, nhằm vể phía cậu.
Mộ Dịch Thần cười lạnh, đối với mối nguy hiểm ở trước mắt không hề có chút sợ hãi.
Tên mặt sẹo dùng ánh mắt lạnh lùng ra hiệu với cậu.
Mộ Dịch Thần nhìn theo phương hướng của ánh mắt hắn ta, liền thấy có hai tên lính đi tới chỗ ngục sắt, giơ súng lên nhằm phía thái dương của Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi hiện tại vì đang còn mê man nên không cảm nhận được nguy hiểm tới gần, vẫn cúi đầu như cũ, không có một chút phản ứng gì!
"Để súng xuống!"
Mộ Dịch Thần nắm chặt súng ở trong tay, ngón tay run bần bật.
Trong đôi mắt, các tia máu liên tục lộ ra, toàn thân run rẩy không ngừng!
"Để súng xuống! Tao không có kiên nhẫn đâu, cảnh cáo lần cuối, bằng không..."
"Đừng!"
Mộ Dịch Thần khẽ cắn môi, chậm rãi ném νũ кнí xuống đất.
"Đá đi!"
Tên mặt sẹo uy Hi*p thêm: "Đá khẩu súng xa ra!"
Mộ Dịch Thần vung chân, đá súng qua một bên.
Binh sĩ sau lưng tiến lên, bắt lấy súng, đánh một đòn vào gáy cậu.
Mộ Dịch Thần hôn mê, ánh mắt tối sầm lại, bất tỉnh...
...
Một chiếc Bentley chậm rãi lái vào nhà họ Mộ.
Mộ Nhã Triết xuống xe, thấy bên trong toàn là lực lượng vũ trang, nhíu mày một cái, bước chân mau chóng đi vào bên trong.
"Cậu chủ, cậu đã trở về!"
"Ông nội đâu?"
"Ông chủ ở trên lầu, vẫn chưa thức dậy!"
"Chiều rồi mà còn chưa dạy?"
Mộ Nhã Triết vừa nói, vừa đi lên lầu, Mộ Thịnh nằm ở trên giường, khuôn mặt không chút biểu cảm, an nhiên nằm ở đấy.
иgự¢ anh nhói một cái, chợt đi tới, ôm lấy mặt của ông, ánh mắt híp lại.
"Ông ngủ bao lâu rồi?"
"Bẩm, ông chủ buổi sáng lúc uống thuốc xong thì ngủ!"
Mộ Nhã Triết hơi cúi người, gọi khẽ: "Ông nội ơi... ông nội!?"
Mộ Thịnh mãi không tỉnh lại, cũng không có chút phản ứng nào.
Đây không giống như là ngủ say không tỉnh mà giống như đã ૮ɦếƭ rồi, một chút sức sống cũng không có.
Nếu như không phải là vẫn còn một hơi thở yếu ớt, Mộ Nhã Triết thật sự sẽ nghĩ rằng, ông đã qua đời rồi.
"Bác sĩ đâu? Mau gọi tới!"
Anh ngẩng đầu, ra lệnh, chỉ chốc lát sau, bác sĩ riêng đã chạy tới.
"Để cho bác sĩ thăm khám xem rốt cuộc đây là làm sao?!"
"Vâng vâng..." Người bác sĩ này không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên kiểm tra.
Mộ Nhã Triết đi qua bên cạnh, bấm gọi Mộ Dịch Thần, máy báo thuê bao.
Hiện giờ phải tan học rồi chứ!
Điện thoại di động tại sao vẫn không liên lạc được.
Đang bị sự nghi ngờ bao lấy suy nghĩ thì lúc này gã tài xế vội chạy lại, bẩm báo: "Cậu chủ, không xong rồi! Không thấy cậu chủ nhỏ đâu!"
"Không thấy?" Ánh mắt của Mộ Nhã Triết nguy hiểm híp lại: "Là làm sao?"
"Giáo viên nói, sớm đã không thấy cậu chủ nhỏ ở trường, lúc tan học tôi cũng không thấy cậu ấy đi ra khỏi trường. Liệu cậu chủ nhỏ có thể gặp nguy hiểm rồi không..."
"Anh không thấy thằng bé tới trường sao?"
"Tôi tận mắt nhìn cậu ấy đi vào trường mà!" Gã tài xế tỏ ra vẻ mặt vô tội, vội vàng giải thích.
Bác sĩ khám sơ bộ một chút, đi tới bên cạnh anh, đầu đầy mồ hôi lạnh: "Cậu chủ, ông chủ bị trúng độc đã rơi vào trạng thái hôn mê, phải nhanh chóng đưa vào bệnh viện!"
"Trúng độc?"
"Đúng vậy, môi ông ấy tím ngắt, thân thể cứng rắn, sắc mặt tái nhợt, đây là biểu hiện của trúng độc, cần phải mau chóng đi bệnh viện!"
Mộ Nhã Triết cau mày, thanh âm lạnh băng tới đáng sợ: "Mau đưa tới bệnh viện!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc