Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 608

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Uyển Nhu cắn đôi môi đỏ mọng, vội vàng gật đầu: “Dạ… Dạ!”
Lúc này Mộ Dịch Thần mới nhận điện thoại, thuận tiện mở loa ngoài.
Làm sao mà cậu có thể để cho Mộ Uyển Nhu có cơ hội lừa đảo, mở loa ngoài ra, cậu trái lại muốn nghe, bọn họ muốn nói cái gì!
“Chú… Chú tư?”
Giọng nói của Mộ Liên Tước ở bên kia vang lên: “Đứa bé đau?”
“Đứa bé đang ở trên xe rồi! Cháu đang trên đường đi rồi…”
Giọng nói của Mộ Uyển Nhu mơ hồ lộ ra mấy phần sợ hãi.
Mộ Liên Tước cực kỳ nhạy cảm, cảnh giác nói: “Giọng của cháu sao vậy? Hình như có chút kỳ lạ.”
Mộ Dịch Thần dùng súng chỉ vào trán cô ta, ép chặt vài phần.
Mộ Uyển Nhu kìm nén kích thích muốn thét chói tai, cô ta hiểu được, nếu như cô ta thét chói tai ra tiếng, cho dù Mộ Dịch Thần không bắn ૮ɦếƭ cô ta, cũng chắc chắn làm cô ta gãy mấy khúc xương!
Vì thế cô ta liều mạng cố nén âm thanh run rẩy, cười nói: “Không có gì ạ, có chút cảm, nên giọng nói hơi khàn khàn.”
“Mộ Thịnh đâu? Uống thuốc chưa?”
“Đã cho ông ta uống rồi ạ!”
“Vậy ông ta đang ở đâu?”
“Ở… Ở trong phòng ngủ ạ.”
“Ha ha! Nghe nói Mộ Nhã Triết đang trên đường trở về! Toàn bộ đều nằm trong kế hoạch của chú, cháu đừng có mà làm hỏng mọi chuyện đấy! Đợi chú lấy được thư chuyển nhượng cổ phần, không thể thiếu công lao của cháu đâu!”
Mộ Uyển Nhu nhếch đôi môi đỏ mọng, nhưng mà lúc này, tươi cười trên mặt cô ta muốn bao nhiêu khó coi, thì có bấy nhiêu, giọng nói cũng lộ ra chua sót khó nói nên lời. “Ha ha… Ha ha, Uyển Nhu phải cảm ơn chú tư trước!”
Điện thoại rất nhanh bị ngắt máy.
Nghe xong cuộc hội thoại, mặt Mộ Dịch Thần trong veo mà lạnh lùng thêm vài phần.
“Cô động tay động chân vào thuốc của cụ?!” Cậu đột nhiên mở miệng, giọng nói đột nhiên lạnh tám độ, trong nháy mắt, trong xe giống như hầm băng, lạnh thấu xương!
Mộ Uyển Nhu mấp máy môi, nhưng mà không để lại dấu vết, nhẹ gật gật đầu, coi như ngầm thừa nhận.
Lập tức, cô ta cố gắng nhấn mạnh: “Tôi cũng bị ép làm như vậy! Tôi không hề muốn hại ông nội!”
“Cô cho rằng tôi còn sẽ tin lời của cô nói sao!?”
Mộ Dịch Thần lên đạn súng lục, ép hỏi: “Rốt cuộc thì cô có mục đích gì, nói!”
“Không phải tôi, không phải tôi…”
“Tôi không quan tâm đây có phải là mục đích của cô hay không, cô trói mẹ tôi đi, rốt cuộc là muốn làm gì!?”
Họng súng ép chặt hơn, Mộ Uyển Nhu thậm chí còn có thể cảm nhận được bên trong súng tỏa ra hơi lạnh dày đặc, sợ đến mức thét to: “Tôi nói, tôi nói!”
“Nói!”
Mộ Uyển Nhu liếm liếm đôi môi khô khốc, sau đó kể rõ đầu đuôi kế hoạch ra!
Hóa ra, dã tâm của Mộ Liên Tước là muốn ngầm chiếm cổ phần của Mộ thị, hiện giờ trong tay ông ta không có nhiều cổ phần của Mộ thị, 8% cổ phần công ty, bởi vậy cho dù ông ta là người nhà họ Mộ, nhưng mà quyền nói chuyện trong Hội Đồng Quản Trị mỏng manh không chịu nổi!
Bởi vậy ông ta sinh ra dã tâm.
Chủ nhân của nhà họ Mộ, ông ta không lạ gì, ông ta nhìn trúng 70% cổ phần Mộ thị Mộ Nhã Triết nắm trong tay!
70%!
Nghĩ cũng hiểu, cho dù Mộ Liên Tước đoạt được vị trí chủ nhân nhà họ Mộ, nhưng tập đoàn tài chính Đế Thăng to như vậy, cổ phần lớn nhất đều nằm trong tay Mộ Nhã Triết!
Kết quả là tất cả tập đoàn tài chính Đế Thăng, cũng đều chịu sự khống chế của Mộ Nhã Triết.
Cho dù ông ta trở thành chủ nhân của nhà họ Mộ, đối với giang sơn của Mộ thị, ông ta cũng không có bao nhiêu quyền nói chuyện!
Vì vậy ông ta muốn ra tay.
Lợi dụng Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu, bức Mộ Nhã Triết giao tất cả cổ phần trong tay ra!
Một chiêu này có thể nói là vô cùng độc ác!
Nhưng mà Mộ Uyển Nhu là người có mắt nhìn, cô ta không có nói ra, cho dù Mộ Nhã Triết giao cổ phần ra, Mộ Liên Tước chưa chắc sẽ thả Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu!
Kết cục cuối cùng của hai mẹ con chỉ còn con đường ૮ɦếƭ, không có cò kè mặc cả đường sống!
Mộ Dịch Thần nghe vậy, quá sợ hãi.
Chuyện này quả thực suy tính quá hoàn hảo!
Nếu ép cha giao cổ phần Mộ thị ra, vậy chẳng phải cha sẽ rớt xuống đáy cốc trong một đêm, rơi xuống tan xương nát thịt sao!
Mộ Liên Tước này thật đáng sợ, đúng là lòng lang dạ thú!
“Mẹ tôi giấu ở chỗ nào?!” Mộ Dịch Thần lại ép hỏi.
Mộ Uyển Nhu vậy mà lắc đầu: “Không biết!”
Trong mắt Mộ Dịch Thần có tức giận, nắm chặt tay đấm vào mặt cô ta, “Cô thật sự không biết sao?! Đừng có mà gạt tôi, bây giờ không phải cô đang trên đường đưa tôi đến gặp mẹ sao?!”
Mộ Uyển Nhu đau đớn kêu một tiếng, sợ đến mức nước mắt đều rơi xuống, khóc ròng nói: “Tôi thật sự không biết mà! Chỗ đó là một vùng hoang vu, không có tên, GPS không thể định vị được! Là nơi cực kỳ hẻo lánh ở vùng ngoại ô, tôi thật sự không biết nên nói nơi đó ở đâu mà!”
Vừa dứt lời, cô ta đột nhiên khụ một tiếng, phun ra máu.
Một nắm đấm của Mộ Dịch Thần, đánh gãy mấy cái răng cửa của cô ta.
Nhìn trong đống máu có mấy cái răng nanh trắng bóng, Mộ Uyển Nhu vẫn chưa hết hoảng hồn.
Mộ Dịch Thần này, lực trên tay sao lại mạnh như vậy!?
“Đừng có mà ra vẻ!” Mộ Dịch Thần lạnh lùng thốt lên, “Cô thực sự cho rằng, tôi không dám bắn ૮ɦếƭ cô sao?”
“Thật đấy thật đấy! Tôi thật sự không có lừa cậu, cho dù cậu cho tôi một viên đạn, tôi cũng thật sự không biết chỗ đó là đâu! Đã thành ra như vậy rồi, tôi còn phải gạt cậu làm gì?”
Mộ Dịch Thần nhếch môi, nhưng mà là cười lạnh.
Cậu đột nhiên giơ tay lên, mở đồng hồ có chức năng định vị GPS, hơn nữa còn gửi cho Vân Thiên Hữu một tin tức theo dõi định vị.
Xe chạy nhanh trên đường.
Tín hiệu của cậu sẽ truyền đến đồng hồ trên tay Vân Thiên Hữu.
Mộ Dịch Thần thu súng.
Mộ Uyển Nhu thấy động tác thu súng của cậu, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi bị cậu dọa sợ thiếu chút nữa tiểu ra quần, lúc này Mộ Uyển Nhu khóc không ra nước mắt, lại còn không nghĩ đến, mình lại thua trong tay một đứa nhóc.
Xe vẫn chạy nhanh trên đường.
Nhưng mà càng về sau, cảnh tượng hiện lên ngoài cửa sổ càng ngày càng hoang vắng.
Xem ra đúng thật là một hơi cực kỳ hẻo lánh!
Mộ Dịch Thần nhìn đồng hồ trên tay một chút, hiện giờ đang ở vùng hoang vu, tín hiệu GPS càng ngày càng yếu.
Quả nhiên Mộ Uyển Nhu không lừa gạt cậu.
Vùng đất hoang vắng như vậy, cho dù cậu muốn định vị, cũng khó mà định vị chính xác!
Mười mấy phút sau, xe dừng lại một chỗ hoang vắng không có người ở.
Mộ Dịch Thần cầm dây trói buộc quanh cổ Mộ Uyển Nhu, giống như kéo chó, kéo cô ta xuống xe.
Mộ Uyển Nhu đột nhiên cảm thấy cổ truyền đến đau đớn, ghìm chặt làm cô ta không thể thở được, lăn xuống xe.
“Dẫn tôi đi!”
Mộ Dịch Thần ra lệnh.
Cậu chỉ cao đến иgự¢ cô ta, cho dù trong tay thằng nhóc này không có súng, cũng có thể dễ dàng làm cô ta rơi vào chỗ ૮ɦếƭ!
Theo phương hướng Mộ Uyển Nhu chỉ, Mộ Dịch Thần đi đến cửa lớn kho hàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc