Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 599

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bây giờ, Vân Thiên Hữu bị kẹt ở nhà họ Mộ, là cơ hội ra tay tốt nhất.
Nhưng mà, thời gian còn lại không nhiều, qua đêm nay, sáng sớm ngày mai, nhất định phải đem Vân Thiên Hữu mang đi!
Mộ Thịnh đi vào phòng, lại liếc một cái liền trông thấy Tiểu Dịch Thần hai tay đút túi quần, đứng trước cửa sổ, đánh giá quân đội vũ trang canh giữ bên ngoài nhà họ Mộ, một vẻ mặt u ám.
Mà Vân Thiên Hữu thì nằm ở trên giường.
Nghe thấy động tĩnh, Mộ Dịch Thần cảnh giác xoay người lại, nhưng mà vừa thấy là Mộ Thịnh, trên mặt lập tức nở một nụ cười ngọt ngào."Cụ!"
"Ừm!"
Mộ Thịnh mỉm cười gật đầu, lập tức ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên Hữu trên giường, đã thấy mắt cậu nhắm lại, giữa lông mày khó nén mỏi mệt.
"Nó ngủ rồi?"
Mộ Dịch Thần mỉm cười nói: "Dạ! Em trai có vẻ là mệt mỏi, cho nên ngủ rồi."
Mộ Thịnh trầm ngâm một chút, lập tức nói: "Thế nào?"
Mộ Dịch Thần đi đến bên giường, chậm rãi ngồi bên cạnh, nhẹ tay bao trùm lên mu bàn tay Hữu Hữu, mi tâm bất đắc dĩ nhíu lên: "Em trai đối với con có chút lạnh nhạt, nó hình như có chút sợ người lạ?! Nhưng, vừa về đến nhà, mọi thứ đối với nó đều xa lạ! Ở chung lâu, sẽ không thờ ơ như thế nữa!"
Mộ Thịnh khẽ giật mình.
Chẳng biết tại sao, Mộ Dịch Thần cho ông ta một loại khí chất rất xa lạ.
Tuy nhiên, đứng ở trước mặt ông ta quả thật là Mộ Dịch Thần, nhưng mà khí chất trên người, lại không khỏi lộ ra vẻ trưởng thành chững chạc, không hồn nhiên ngây thơ như lúc trước, mà them vài phần trầm ổn cùng cơ trí.
Ông ta vốn cho là, Vân Thiên Hữu đến, e sẽ khiến Mộ Dịch Thần phản cảm cùng bài xích.
Nhưng mà không nghĩ tới, làm anh, đối với việc đứa em trai này đến, Mộ Dịch Thần lại có thái độ bao dung!
Đây cũng là ngoài ý liệu của ông ta!
Mộ Thịnh nhịn không được hỏi: "Dịch Thần à, đối với đứa em trai này, con thấy thế nào?"
"Rất yêu mến!"
Mộ Dịch Thần nhướng mày, đôi mắt lấp lánh: "Cụ, con rất vui, có một đứa em tria đáng yêu như vậy! Về sau, con chính là anh, con sẽ có trách nhiệm của một người anh, chăm ssoc tốt cho em trai!"
"Ai nha... Dịch Thần thật ngoan!" Mộ Thịnh ôm bờ vai của cậu.
Lại dưới góc độ ông ta không thấy được, ánh mắt Mộ Dịch Thần có chút lạnh lùng cùng chán ghét.
Ngẩng đầu, cậu hướng Mộ Thịnh nói: "Cụ, con về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai, còn phải đi nhà trẻ nữa!"
"Ừm! Sớm nghỉ ngơi một chút đi! Ta sẽ bên cạnh đứa bé này!"
"Cụ, ông không ngủ sao?" Mộ Dịch Thần nghiêng đầu một chút, lộ ra vẻ hồn nhiên ngây thơ.
Trong ngôn ngữ quan tâm, lại làm cho tâm tình Mộ Thịnh cực kỳ vui mừng: "Ta muốn bên nó them một lát nữa! Dịch Thần ngoan, về phòng ngủ trước đi!"
"Vâng!"
Mộ Dịch Thần rời khỏi phòng, trong khoảnh khắc đóng cửa lại, ánh mắt bỗng nhiên vô cùng lạnh lẽo.
Cậu chậm rãi quơ lấy túi, lại bất thình lình ý thức được, cậu dường như không biết phòng Mộ Dịch Thần ở nơi nào.
Ngắm nhìn bốn phía, đôi mắt Mộ Dịch Thần chậm rãi nheo lại.
Đúng rồi.
Trước mắt, Tiểu Dịch Thần đang nằm trên giường trong phòng kia, mặc quần áo Hữu Hữu, ngủ thi*p đi.
Mà giờ khắc này, Mộ Dịch Thần rời khỏi phòng, lại là Hữu Hữu mặc quần áo Tiểu Dịch Thần.
Cậu nhìn qua cửa hành lang dài dằng dặc.
Nhà họ Mộ rất lớn, lớn đến không hợp thói thường.
Cậu bỗng nhiên đi đến cửa thang cuốn, hướng người hầu ra lệnh: "Phòng của tôi rất lộn xộn, giúp tôi sửa sang một chút."
"Vâng, cậu chủ nhỏ!"
Người hầu nói xong, liền đi tới lầu hai.
Hữu Hữu theo sát phía sau anh ta đi vào phòng Mộ Dịch Thần, lại nghe người hầu cổ quái nói: "Cậu chủ nhỏ, phòng không có lộn xộn mà!"
"Ra ngoài đi!" Hữu Hữu lạnh lùng nói.
(*): Ý nói Hữu Hữu hoán đổi thành Tiểu Dịch Thần.
Phòng của Mộ Dịch Thần, lộ ra một mùi hương tươi mát.
Hữu Hữu ngắm nhìn bốn phía, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, cẩn thận kéo màn cửa sổ ra, nhìn ra ngoài cửa sổ thăm dò, lờ mờ còn có thể nhìn thấy quân lính ngoài cửa chính đóng quân.
Cái ông cụ Mộ này, thật sự là đem quân đội thần tốc phát huy đến cực hạn, chẳng biết lúc nào lại điều động thêm một đợt quân, đem nhà họ Mộ lớn như vậy đều vây quanh đến kín không kẽ hở!
Đây là dự định một con ruồi cũng không cho bay vào rồi.
Cậu đem màn cửa che lại, đi đến phòng vệ sinh, đem cửa khóa trái, lấy điện thoại di động ra, bấm số Lý Hàn Lâm.
Bởi vì điện thoại di động của cậu không có mang theo bên người, cho nên, chỉ có thể cầm di động của Mộ Dịch Thần.
Điện thoại rất nhanh được nghe máy.
Bên kia, Lý Hàn Lâm cũng cảnh giác nhạy bén, vừa nghe máy, liền thăm dò mà nói: "Tổng giám đốc Vân sao?"
"Là cháu." Thanh âm Hữu Hữu âm trầm.
"Tổng giám đốc Vân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Giọng điệu Lý Hàn Lâm khẩn trương gấp rút.
Hiển nhiên là không biết chuyện gì xảy ra.
Lúc trước đám lính đánh thuê canh giữ ở biệt thự bị thương vong nặng nề, nghe nói là bị quân đội vũ trang quy mô lớn vây quét, hơn mười người lính đánh thuê, chỉ còn sống hai người, mà lại thương thế rất nặng nề.
Quy mô lớn, khái niệm gì?
Ròng rã một cái chính là quân đội vũ trang!
Rốt cuộc là chuyện gì mà cần huy động nhân lực đến mức phải điều khiển quân đội vũ trang?!
Lý Hàn Lâm gọi điện cho Vân Thiên Hữu không được, gấp đến độ không chịu được.
Vân Thiên Hữu tính tình nhẫn nại, đem chuyện đã xảy ra tự thuật một lần, đồng thời, báo cho ông biết giờ phút này đang bị Mộ gia giam cầm.
"Trước mắt, bốn phía nhà họ Mộ đã bị quân đội bao vây, theo cháu tính, có 300, 400 người!"
"300, 400 người!?"
Lý Hàn Lâm nguyền rủa một tiếng.
Nhiều người như vậy?!
Cái tên Mộ Thịnh này rốt cuộc dự định làm cái gì?
"Đại khái là sợ cháu bị mang đi! Nhưng, sự việc hẳn là không đơn giản như vậy! Cháu ở lại chỗ này thêm một khắc, đều rất nguy hiểm!"
Lý Hàn Lâm lập tức nói: "Vậy ngày mai chú mang theo bộ đội đuổi tới!"
Đoàn lính dánh thuê tập đoàn Cự Phong phái ra đại khái ngày mai liền có thể đến thủ đô! Chờ người vừa tới, ông lập tức lên đường đuổi tới nhà họ Mộ.
Vân Thiên Hữu lại trầm giọng nói: "Không cần ra quân ồ ạt như vậy! Ngày mai tám giờ rưỡi sáng, chờ cháu ở cửa vườn trẻ A Lan Belle!"
Ngay sau đó, cậu lại đem kế hoạch của mình giải thích một chút với Lý Hàn Lâm.
Kế hoạch của Vân Thiên Hữu rất đơn giản.
Một chiêu thay đen đổi trắng, cậu đóng giả thành Mộ Dịch Thần, thay đổi thành thân phận của cậu ta.
Sáng sớm ngày mai, nhà họ Mộ sẽ có tài xế riêng đón Mộ Dịch Thần đưa đi nhà trẻ, cậu liền hẹn Lý Hàn Lâm 8:30 ở cổng trường học tiếp ứng.
Lý Hàn Lâm khẽ giật mình, lập tức đáy lòng không thể không sợ hãi thán phục sự cơ trí của Hữu Hữu.
Có thể trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bình tĩnh nghĩ tới điểm này, thật không đơn giản!
"Quản lý Lý, ngày mai mang theo người, đúng giờ đuổi tới. Không nên ầm ĩ quá lớn, gây ra hoài nghi. Nhưng, nhất định phải để νũ кнí phù hợp từng người."
"Vâng!"
"Cháu sẽ phát định vị vị trí của cháu cho chú, nếu có gì xảy ra, cháu sẽ kịp thời phát ra tín hiệu."
"Được, chú hiểu rồi."
"Còn nữa, nghe theo sự sắp xếp của chú!"
Vân Thiên Hữu cúp điện thoại, liền lập tức giơ cổ tay lên, đem tính năng GPS của đồng hồ thông minh mở ra, cũng gửi đi một vệ tinh định vị vào điện thoại của Lý Hàn Lâm.
Sau khi tắt xong định vị, cậu đi đến trước bàn, kéo ngăn kéo ra, bên trong có một bộ laptop.
Vân Thiên Hữu đem laptop lấy ra, lên mạng, đăng nhập giao diện hệ thống truy tìm dấu vết, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng tung bay trên bàn phím, cậu cố gắng giảm thấp thanh âm gõ bàn phím.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc