Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 597

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi mím môi cười lạnh, nhưng cũng không nói thêm câu nào kích động cô ta nữa.
Chỉ là, nếu muốn cô cầu xin tha thứ thì không bao giờ!
Cho dù có phải ૮ɦếƭ thì cô cũng tuyệt đối không tự mình rước lấy nhục nhã.
Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên cười lạnh: "Vân Thi Thi, cô có biết tôi ghen tỵ với cô đến mức nào không? Dựa vào cái gì mà cô có khuôn mặt xinh đẹp như thế này? Dựa vào cái gì mà cô không cần đánh đổi cái gì cũng được nhiều người yêu thích như vậy? Dựa vào cái gì mà cũng xuất thân hèn mọn như nhau, cô lại có gia thế giàu có như vậy?"
Lời của cô ta khiến Vân Thi Thi hoàn toàn mờ mịt.
Vốn dĩ, lúc trước khi cô mới vào viện phúc lợi, ở đó có nhiều cậu bé đều thầm thích cô, khen cô là cô bé xinh đẹp. Chỉ là, khi đó mặc dù Vân Thi Thi chỉ là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa nhưng cả người đều có khí chất tao nhã, cao quý bẩm sinh, cho nên có rất nhiều cậu bé chỉ dám thầm mến cô trong lòng, không dám đến gần cô.
Trong lòng Mộ Uyển Nhu vô cùng ghen ghét!
Cô ta ở trong viện phúc lợi nhiều năm như vậy, phải đổ biết bao nhiêu công sức mới được bọn họ tin tưởng và yêu mến, thế mà Vân Thi Thi chỉ dựa vào vẻ bề ngoài lại ςướק đoạt toàn bộ sự yêu mến đáng lẽ nên thuộc về cô ta.
Sao cô ta có thể không ghen tỵ được cơ chứ?
"Thế nhưng không phải là toàn bộ những thứ tôi có đều bị cô đoạt đi rồi sao?" Vân Thi Thi lạnh lùng nói.
Mộ Uyển Nhu nghe vậy thì giật mình một cái, sau đó bật cười.
Đúng vậy, là nhờ miếng ngọc bội kia.
Những thứ vốn thuộc về Vân Thi Thi đều bị cô ta chiếm đoạt hết.
Cô ta không hề kiêng nể gì, thoải mái hưởng thụ vinh hoa phú quý, hưởng thụ muôn vàn yêu chiều vốn không thuộc về cô ta, thậm chí còn đoạt cả hạnh phúc vốn là của Vân Thi Thi.
Nếu lúc trước không phải do bị đổi thân phận thì Vân Thi Thi mới là vị hôn thê của Mộ Nhã Triết! Còn cô ta có lẽ chỉ được một gia đình bình thường thu dưỡng, có một cuộc sống bình thường.
Nhưng mà, cô ta ςướק đoạt toàn bộ mọi thứ của Vân Thi Thi thì sao?
Mộ Uyển Nhu vốn cho rằng, cô ta trở thành vị hôn thê của Mộ Nhã Triết rồi thì sẽ hạnh phúc.
Nhưng mà cuối cùng thì sao?
Là bị lợi dụng như một con cờ!
Mộ Nhã Triết lợi dụng cô ta, thậm chí còn tước đoạt quyền làm mẹ của cô ta!
Cho đến bây giờ cô ta mới tỉnh ngộ, cái gọi là hạnh phúc chẳng qua chỉ là hão huyền mà thôi, Mộ Nhã Triết lại đi lừa gạt cô, ςướק mất quyền làm mẹ của cô!
Không thể sinh con!
Rốt cuộc là lời nói dối này buồn cười đến mức nào?
Thế mà cô ta lại tin là thật, thậm chí còn cảm thấy áy náy với anh.
Thậm chí cô ta còn cho rằng, cô ta không thể sinh con nối dõi cho nhà họ Mộ là lỗi và trách nhiệm của cô ta.
Thế mà kết quả lại là trước giờ cô ta đều bị đùa giỡn trong tay anh!
Cô ta thương anh như thế, vậy mà anh lại vô tình vô nghĩa lợi dụng cô ta, bán đứng cô ta!
Cô ta thật là ngu xuẩn nên mới dốc lòng dốc sức yêu người đàn ông kia, tôn thờ anh, kết quả là đừng nói đến hạnh phúc, ngay cả việc đính hôn cũng chỉ là trên danh nghĩa!
Còn Vân Thi Thi thì sao?
Cô dựa vào cái gì mà được Mộ Nhã Triết yêu chiều?
Dựa vào cái gì mà cô có được nhiều thứ như vậy, nhiều đến mức khiến cho cô ta đỏ mắt ghen tỵ?
Mộ Uyển Nhu kề sát bên cạnh cô, trong ***g *** dường như có ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt.
"Vân Thi Thi, thật lòng mà nói thì tôi đã từng cảm thấy ghen tỵ với cô. Ha ha! Nếu Mộ Nhã Triết thật sự yêu cô, vậy tôi rất muốn nhìn xem anh ấy có thể vì cô mà làm ra cái gì?"
Vân Thi Thi hơi ngẩn ra: "Có ý gì?"
Mộ Uyển Nhu cười theo, độ cong khóe môi cực kỳ âm u khát máu: "Cô đoán xem, cô ở trong mắt anh ấy quan trọng đến thế, vậy, anh ấy có thể vì cô, từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Mộ hay không!?"
Vân Thi Thi khẽ giật mình!
Bỗng nhiên ý thức được, Mộ Uyển Nhu dự định lấy cô áp chế Mộ Nhã Triết từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Mộ!
"Mộ Uyển Nhu, cô thật hèn hạ. Nhưng cô cho rằng tôi ở trong lòng Mộ Nhã Triết có bao nhiêu quan trọng? Anh ấy sẽ không vì tôi mà từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Mộ đâu, tôi thấy cô nên bỏ cái ý nghĩ đó đi!" Vân Thi Thi lạnh lùng nói.
Mộ Uyển Nhu nhíu mày, lại cười thêm một tiếng: "Một mình cô, có lẽ không đủ trọng lượng như vậy, nhưng, nếu them một Vân Thiên Hữu thì thế nào nhỉ?!"
Cô ta vừa dứt lời, huyết sắc trên mặt Vân Thi Thi hoàn toàn không còn, trong nháy mắt bỗng trắng bệch."Cô muốn thế nào?!"
"Tôi muốn thế nào!?"
Mộ Uyển Nhu giữ chặt mặt cô, hung tợn nói: "Tôi muốn Mộ Nhã Triết từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Mộ!"
"Cô... Mộ Uyển Nhu, cô đồ hèn hạ!"
Vân Thi Thi hung hăng cắn răng.
"Tôi cảnh cáo cô, không cho phép cô ***ng đến một đầu Ng'n t của Hữu Hữu, nếu không..."
"Nếu không? Nếu không thì cô có thể làm gì tôi?!" Mộ Uyển Nhu lạnh lùng cắt ngang lời cô, trào phúng nói, " Vân Thi Thi, cô bây giờ đến bản thân còn khó bảo toàn! Tôi khuyên cô, tốt nhất đừng có vùng vẫy dư thừa!"
Đôi mắt Vân Thi Thi như gió lạnh, giờ phút này, cô thật sự hi vọng ánh mắt mình có thể ***!
Như vậy, cô liền có thể đem người phụ nữ này ngàn đao róc thịt!
"Cô đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, Vân Thi Thi, cô thật đáng thương mà! Còn tưởng rằng dựa vào sự cưng chiều của Mộ Nhã Triết, liền không biết trời cao đất rộng là gì sao? Vừa rời khỏi anh ấy, cô là cái gì? Cô bất quá chỉ là một kẻ đáng thương, bây giờ, chẳng qua là đang vùng vẫy hấp hối mà thôi!"
Giọng điệu Vân Thi Thi lạnh lẽo vô cùng nói: "Mộ Uyển Nhu, tôi khuyên cô, đừng đùa với lửa mà tự thiêu mình!"
"Ha ha! Vân Thi Thi, cô vẫn là thức thời, trước mắt, cô nịnh nọt tôi, tôi còn có lòng tốt, trước khi cô ૮ɦếƭ, ít Tra t** cô một chút! Cô đừng mạnh miệng, nhất thời nhanh miệng, đến lúc đó sống không bằng ૮ɦếƭ, có thể chính là cô!"
Mộ Uyển Nhu nói xong, lại duỗi chân ra, đá đá mặt cô.
Vân Thi Thi bỗng nhiên xoay mặt đi, chăm chú cắn chặt răng, như muốn cắn nát cả một hàm răng.
Khuất nhục ở trong lòng tự nhiên sinh ra!
Lần đầu tiên trong đời, căm hận bản thân vô dụng đến vậy!
Cô xem như thấy rõ ràng mục đích của Mộ Uyển Nhu!
Cô ta chính là dự định lợi dụng cô và Hữu Hữu uy hiếp Mộ Nhã Triết từ bỏ quyền hành trong nhà họ Mộ, sau cùng, đem hai mẹ con bọn họ *** diệt khẩu!
Người phụ nữ này, tâm địa ác độc, thủ đoạn lại quá ti tiện như thế!
Trong mắt Vân Thi Thi tơ máu quấn quanh, oán hận trừng mắt nhìn cô ta.
Mộ Uyển Nhu tuỳ tiện thưởng thức vẻ mặt thẹn quá thành giận của cô, nụ cười không khỏi tràn ra, hững hờ mà nói: "Vân Thi Thi, cô thật không có ý định dập đầu cầu xin tôi à?! Hiện tại tôi cho cô cơ hội này, cô dập đầu trước mặt tôi cầu xin tha thứ, tôi có lẽ sẽ mở ra lòng tốt, cho cô thoải mái, trước khi ૮ɦếƭ, sẽ không Tra t** cô như vậy!"
Vân Thi Thi cũng lập tức ngồi dậy, cố hết sức tựa vào trên tường.
Cho dù hai tay bị khóa chặt trên cột sắt, trên thân từ lâu đã chật vật không chịu nổi, toàn thân máu me đầm đìa, trên mặt máu dày đặc chảy, tóc **** hỗn độn đến cùng cực.
Nhưng mà có vài người trời sinh đã có một cỗ khí chất ưu nhã, mặc dù ngã vào địa ngục, một thân bừa bộn, vẫn không hư hao chút khí độ cao nhã nào trên người.
Mộ Uyển Nhu cảm thấy rất chướng mắt, không thể chờ đợi muốn xem bộ dáng thấp hèn của cô!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc