Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 592

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Ví dụ như, đôi mắt của Hữu Hữu to hơn Tiểu Dịch Thần một chút, khóe mắt dài, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một thiếu niên anh tuấn.
Hữu Hữu quay mạnh đầu lại, lạnh lùng nhìn ông một cái, lập tức giơ tay lên, ra sức đẩy tay ông ra.
"Bốp" một tiếng.
Dùng sức rất mạnh.
Mu bàn tay của Mộ Thịnh bị vỗ một cái.
"Đừng có ***ng vào tôi!" Hữu Hữu tức giận nói, không hề có vẻ khiếp sợ và non nớt mà một đứa bé bảy tuổi nên có.
Nếu là một đứa bé bằng tuổi khác, đứng trước cảnh tượng như thế này chắc chắn là rất sợ hãi, sợ là còn sợ run lên ấy!
Thế mà đứa bé này lại gan dạ hơn người, thật là giống với Mộ Nhã Triết lúc còn nhỏ, cao ngạo, không chịu nghe lời!
Mộ Uyển Nhu trừng mắt nhìn cậu: "Ông ấy là ông cố của cháu, không được vô lễ!"
Vân Thiên Hữu cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta.
Mộ Uyển Nhu lại thẹn quá thành giận, thằng nhóc này thế mà lại chẳng coi ai ra gì, khiến cho cô ta vừa ghét vừa giận!
Mộ Thịnh lại giận quá hóa cười: "Ha ha! Thằng nhóc này gan dạ lắm, rất giống cha nó!"
Mộ Uyển Nhu không khỏi nói: "Ông nội, ông đừng chiều chuộng nó, thằng nhóc này đúng là không coi ai ra gì, trở về phải dạy dỗ cẩn thận. Nếu không để nó đi ra bên ngoài thì người ta còn tưởng rằng nhà họ Mộ chúng ta không biết dạy dỗ, đứa nhỏ không có giáo dục!"
Về điểm này Mộ Thịnh lại không đồng ý, nhìn cô ta có chút trách cứ: "Uyển Nhu, không được nói như vậy! Ông thấy thằng bé này rất tốt, không giống với những đứa bé cứ sợ sợ sệt sệt khác. Nghé con không sợ hổ*, rất có khí phách!"
* Nghé con không sợ hổ: Ám chỉ sự thiếu trải nghiệm nên không lường trước hoặc chủ quan trước những hậu họa.
Mộ Uyển Nhu há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.
"Cháu tên là gì?" Mộ Thịnh nhìn thấy thằng bé, đương nhiên trong lòng rất vui mừng, không khỏi mỉm cười, hỏi cậu như lúc đang đùa giỡn với Tiểu Dịch Thần.
Hữu Hữu lại không hề để ý đến ông.
Mộ Thịnh không khỏi nở nụ cười: "Thằng bé này rất có cá tính!"
"Thả tôi xuống!" Hữu Hữu lạnh lùng nói.
Mộ Uyển Nhu vừa muốn quát lên bảo cậu im miệng thì Mộ Thịnh lại ra lệnh: "Thả thằng bé xuống! Đừng làm thằng bé đau!"
Vì thế, người đàn ông kia lập tức đặt Hữu Hữu xuống.
Hữu Hữu thoát khỏi vòng tay của ngời kia, vội vàng lao đến bên cạnh Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi gắng sức hít thở, Hữu Hữu nhào vào lòng cô, lạnh run lên.
"Mẹ... mẹ..."
Cảnh tượng vừa rồi khiến cho cậu hết hồn hết vía, thậm chí cậu còn nghĩ cậu đã mất mẹ rồi.
Thấy cô bình an nhưng Hữu Hữu vẫn chưa hết lo sợ, ôm chặt lấy Vân Thi Thi.
"Mẹ..."
Kêu hết tiếng này đến tiếng khác đầy bất lực, dường như muốn kéo lại chút ý thức của cô.
Vân Thi Thi theo bản năng ôm lấy cậu, ôm chặt trong ***.
Mộ Thịnh nhìn thấy, hơi nhíu mày, trên mặt có vẻ bất mãn, đi về phía Vân Thi Thi.
Mộ Uyển Nhu lập tức ngăn cản ông: "Ông nội, ông đừng đến đó, cháu sợ cô ta sẽ làm ông bị thương!"
"Uyển Nhu..."
"Ông nội, cháu sẽ đi đoạt lại thằng bé!"
Nói xong, Mộ Uyển Nhu đi đến chỗ Vân Thi Thi.
"Vân Thi Thi, tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, đừng có R*ợ*u mời không uống lại thích uống R*ợ*u phạt, nếu cô giao thằng bé ra, tôi sẽ không nhắc đến chuyện cô làm trái khế ước! Còn nếu như cô vẫn không nghe lời thì đừng trách tôi không nể mặt!"
Cổ họng Vân Thi Thi đau nhức, không cách nào thốt lên thành tiếng, chỉ có thể ôm Hữu Hữu chặt hơn một chút.
Cô gắng sức nhấc mi mắt lên, ánh mắt thoáng nhìn qua Mộ Thịnh đang đứng ở cửa, tim đập chậm một nhịp.
Mộ Thịnh...
Cô đã từng nhìn thấy ảnh ông ở trên tạp chí kinh tế và tài chính một lần, cho nên có thể nhận ra được.
Nghe nói Mộ Thịnh là người có quyền lực cao nhất nhà.
Cũng là…
Đao phủ trong miệng của mẹ.
Trái tim của Vân Thi Thi đột nhiên dao động.
Cô vẫn coi nhà họ Mộ là đầm rồng hang hổ, bởi vậy cho dù biết được thân thế thật của mình, cũng chưa từng có ý nghĩ trở về nhà họ Mộ.
Nhưng mà hiện giờ…
Cô lại muốn nhận ông!
Nhận ông!
Cô hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải vạch trần thân phận của Mộ Uyển Nhu!
Nếu không chỉ sợ không có cơ hội nữa rồi!
Như vậy mới có thể bảo vệ được mình, bảo vệ Hữu Hữu!
Nghĩ như vậy, cô cắn chặt răng, ôm Hữu Hữu, có chút gian nan chống đỡ thân thể, đi đến chỗ Mộ Thịnh.
Mộ Uyển thấy vậy, sắc mặt biến đổi.
Tâm tư của cô ta cực kỳ tinh tế nhạy bén, cô ta không ngốc, trông thấy Vân Thi Thi đi đến chỗ Mộ Thịnh, lập tức dự đoán được, cô muốn cùng Mộ Thịnh nhận nhau!
Nhu thấy vậy, biến sắc.
Không thể, tuyệt đối không thể để cho cô thực hiện được.
Mộ Uyển Nhu tiến lên, kéo quần áo của cô, đẩy cô.
“Không cho cô đến gần!”
Vân Thi Thi mặc kệ cô ta, ánh mắt từ đầu đến cuối đều tập trung vào Mộ Thịnh, miệng bật ra những âm thanh khàn khàn mà đứt quãng: “Ông nội… Ông nội…”
Cô muốn nhận ông rồi!
Cô quyết định muốn nhận nhà họ Mộ!
Cô không muốn thân phận, cô chỉ cần vạch trần Mộ Uyển Nhu!
Để cho đồ giả mạo này biến mất sạch sẽ trước mặt cô, ít nhất không cần lặp đi lặp lại nhiều lần tổn thương cô!
Vừa rồi Mộ Uyển Nhu ra tay quá ngoan độc, thế cho nên lúc này, âm thanh của cô phát ra đứt quãng mà khàn khàn.
Mộ Thịnh híp híp mắt, có chút nghe không rõ ràng lắm cô vừa nói gì.
Tóc tai người phụ nữ này hỗn loạn, quần áo trên người rách nát, trong mắt ông thoáng hiện lên chút chán ghét.
Trong cảm nhận của ông, Vân Thi Thi để lại cho ông ấn tượng là người phụ nữ sắc sảo, giỏi giở thủ đoạn.
Hơn nữa Mộ Uyển Nhu không ngừng thổi gió bên tai ông, châm ngòi thổi gió.
Ấn tượng đối với Vân Thi Thi không thể xấu hơn.
Bởi vậy cho dù không nghe rõ ràng lắm, ông cũng không muốn tiến lên hỏi rõ tình hình.
Thậm chí nhìn một cái, cũng làm bẩn mắt mình.
Mộ Uyển Nhu cực kỳ giận dữ, dùng một tay đẩy Vân Thi Thi ngã xuống đất.
Trọng tâm của Vân Thi Thi không ổn định, lập tức ngã nhào trên đất, lại vì bảo vệ Hữu Hữu, khuỷu tay chạm vào mặt đất.
Hữu Hữu cực kỳ đau lòng, cắn chặt môi, nước mắt như hạt đậu to rơi lên mặt của cô, ấm áp nóng bỏng.
“Mẹ…”
“Tiện nhân không biết xấu hổ! Cô thực sự cho rằng mình sinh hai đứa bé cho nhà họ Mộ, có thể bay lên cành cây làm phượng hoàng rồi hả? Không nhìn xem thân phận thấp hèn của cô đi? Kẻ điên nằm mơ!”
Nói xong, Mộ Uyển Nhu vì để che giấu, tách Vân Thiên Hữu và Vân Thi Thi ra, vừa nhéo vừa ra sức đánh Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi lại không phải là người cam chịu.
Cô đột nhiên vùng lên, nhào tới đánh Mộ Uyển Nhu.
Hai người lao vào đánh nhau.
Mộ Uyển Nhu kéo tóc cô không ngừng, Vân Thi Thi cũng không yếu thế, một nắm đấm đánh sang, đánh trúng cằm dưới của cô ta.
Sau khi bị đánh, Mộ Uyển Nhu ngã nhào trên đất.
Vân Thi Thi lại dùng một nắm đấm đánh tiếp.
Phẫn nộ đến mức tận cùng, cho nên lực đạo trên tay cũng mạnh như vậy, Mộ Uyển Nhu lập tức mất đi năng lực phản kháng.
“Đồ khốn nạn!”
Mộ Thịnh thấy vậy, trông thấy Mộ Uyển Nhu bị bắt nạt, quá tức giận bước nhanh đến, dường như là mất đi lý trí, lấy cây gậy Vân Thi Thi quăng trên đất lên.
Một cơn gió lạnh bay vụt đến!
Vân Thi Thi thoáng nhìn, tim đông cứng lại, khẩn trương đến ngừng thở, nhắm chặt hai mắt lại.
Chỉ nghe “Phập - -” một tiếng, cây gậy hình đại bàng màu đỏ được làm bằng gỗ theo tiếng kêu mà nứt ra thành đường vân, nhưng cô lại không nhận được đau đớn như mong đợi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc