Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 591

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Uyển Nhu liền đưa tay ra kéo cậu.
Vân Thiên Hữu lập tức quay đầu lại nắm lấy cổ tay cô ta, cắn phập xuống một cái.
Cậu cắn rất mạnh, dồn hết sức lực lẫn sự phẫn nộ trong lòng mà cắn, dường như muốn cắn đứt tay cô ta.
Mộ Uyển Nhu chật vật muốn rút tay ra, thét lên một tiếng đau đớn, vội vàng muốn tránh thoát khỏi Vân Thiên Hữu.
Nhưng mà Hữu Hữu không chịu buông ra, ánh mắt đỏ rực lên, hàm răng cố cắn sâu vào trong thịt cô ta, nếm được vị máu tanh, cậu rốt cuộc cũng cắn nát cổ tay Mộ Uyển Nhu rồi!
"Á a a..."
Mộ Uyển Nhu càng kêu thảm thiết hơn, cả người đau đến nỗi muốn nhảy dựng lên.
Vân Thi Thi vừa nóng vừa giận, nhìn thấy đám người xung quanh muốn tiến lên thì vội vàng xông lên ôm Hữu Hữu trở về.
Hữu Hữu vẫn không chịu nhả ra.
"Hữu Hữu, ngoan, đừng cắn nữa! Tay cô ta bẩn lắm, nhả ra đi, ngoan!"
Vân Thi Thi nói như vậy, Hữu Hữu mới ngoan ngoãn nhả ra, xoay mặt đi, nhổ ra một ngụm máu, giơ tay lên lau sạch vết máu còn dính trên khóe môi.
Cậu nghe lời Vân Thi Thi, cảm thấy thứ trong miệng mình vô cùng bẩn thỉu, vô cùng ghê tởm.
Vì thế, cậu lại rút khăn ướt ra, cố hết sức chà sạch vết máu trên miệng mình.
Ngước mắt nhìn, quả nhiên cổ tay Mộ Uyển Nhu chảy máu rồi!
Cô ta đưa tay lên, nhìn nhìn miệng vết thương, bị cắn sâu như thế, cho nên *** bị rách ra rồi!
Mộ Uyển Nhu không khỏi tức giận nguyền rủa một tiếng: "Thằng nhóc không biết điều kia! Đúng là không có giáo dục!"
Nói xong cô ta lập tức ra lệnh: "Người đâu! Nhanh đoạt lấy thằng bé kia!"
Mộ Uyển Nhu vừa dứt lời, mấy người bộ đội đặc chủng phía sau bắt đầu có động tĩnh.
Ba người lính đặc chủng tiến lên, đi đến trước mặt Vân Thi Thi, mỗi người kìm chặt một tay của Vân Thi Thi, một người ôm Vân Thiên Hữu vào lòng.
Vân Thiên Hữu còn chưa kịp vùng vẫy đã bị ôm trong *** người đó rồi.
Vừa rồi Mộ Thịnh ra sức dặn dò không được làm đứa bé bị thương, cho nên những người này có thể ra tay *** với Vân Thi Thi nhưng đối với Hữu Hữu lại rất nhẹ nhàng, cho dù Hữu Hữu ra sức giãy giụa vùng vẫy thế nào thì người kia cũng không hề nhúc nhích.
Vân Thi Thi cực kỳ muốn vùng thoát để tiến lên đoạt lấy Hữu Hữu về.
Mộ Uyển Nhu lại cất bước đi lên, một tay đẩy Vân Thi Thi ngã ra đất, giáng xuống một cái bạt tai.
Hai tay Vân Thi Thi bị người ta kìm chặt, không cách nào vùng vẫy, bị trúng một bạt tai của Mộ Uyển Nhu.
"Mẹ..."
Hữu Hữu nhìn thấy một màn này thì hết hồn, hét đến khàn cả giọng, nước mắt không ngừng rơi xuống, phẫn nộ hét lên: "Không được bắt nạt mẹ tôi! Không ai được bắt nạt mẹ tôi! Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho các người! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"
Hữu Hữu lại liều mạng vùng vẫy, thế nhưng cậu còn nhỏ như thế, một cậu nhóc bảy tuổi thì sức lực có bao lớn.
Cậu đâu thể so được với Tiểu Dịch Thần từ nhỏ đã được huấn luyện trong doanh trại quân đặc chủng, cậu có vùng vẫy thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì!
Mộ Uyển Nhu liếc xéo Hữu Hữu một cái, hừ lạnh một tiếng.
Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Đã đến nước này rồi mà vẫn còn vùng vẫy!
Trong lòng Mộ Uyển Nhu không tránh khỏi đắc ý, một tay P0'p chặt cổ Vân Thi Thi, ra tay tàn ác, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy không thở nổi, giống như máu đã dồn hết lên đầu, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên!
Vân Thi Thi cắn chặt răng.
Mộ Uyển Nhu thật sự dùng hết sức lực, cho nên chỉ một lát sau Vân Thi Thi đã cảm thấy mờ mờ mịt mịt, hít thở không nổi nữa.
Ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng thét tuyệt vọng của Hữu Hữ.
"Không được!"
"Buông mẹ tôi ra! Buông ra mau!"
"Buông mẹ tôi ra! Các người không được ***ng vào mẹ tôi! Nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ để các người phải chôn cùng!"
Vân Thiên Hữu ra sức giãy giụa, vừa mới thoát ra lại bị xách trở về.
Cậu quá yếu ớt, không thể đối đầu với mấy người lính đã trải qua huấn luyện này!
...
Mộ Uyển Nhu đã hạ quyết tâm phải *** Vân Thi Thi, cho nên trên tay càng dùng sức.
Từ ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai: "Dừng tay!"
Mộ Uyển Nhu kinh hãi, theo bản năng lập tức buông tay ra.
Vân Thi Thi xụi lơ nằm trên mặt đất, cổ họng dường như bị chặt đứt, ho khụ khụ không ngừng.
Vân Thiên Hữu cắn chặt răng, tay nắm chặt thành nắm đấm, toàn thân cũng run lên không ngừng, vừa sợ hãi vừa căm hận.
Sợ hãi là bởi vì lo rằng Mộ Uyển Nhu ra tay độc ác sẽ làm mẹ bị thương!
Căm hận là bởi vì cậu yếu ớt như thế, không có cách nào bảo vệ mẹ!
Còn có phẫn nộ, bởi vì Mộ Uyển Nhu lòng dạ độc ác đến như thế!
Trong đầu cậu bỗng nảy ra một ý nghĩ tàn khốc.
Nếu như có cơ hội, cậu chắc chắn sẽ bằm thây Mộ Uyển Nhu thành trăm đoạn!
Chính cậu cũng bị suy nghĩ này của mình dọa sợ, nhưng giờ phút này, sự căm phẫn dường như đã chiếm cứ toàn bộ lòng cậu.
Mộ Thịnh đứng ở cửa, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy một màn này, nhịn không được tức giận, lập tức ngăn lại: "Uyển Nhu, đừng có làm lớn chuyện! Ông chỉ đến để đưa thằng bé đi thôi!"
"Ông nội..."
Mộ Uyển Nhu nhìn thấy Mộ Thịnh vào đây thì trong lòng lại bất an.
Bất an là bởi vì cô ta không thể để cho Mộ Thịnh nhìn thấy khuôn mặt của Vân Thi Thi.
Cô ta sợ, lỡ như Mộ Thịnh nhận ra khuôn mặt Vân Thi Thi rất giống với Mộ Khuynh Thành thì sẽ nảy sinh nghi ngờ.
Vì thế, cô ta vội vàng đi đến đỡ lấy ông, có ý định che không cho ông nhìn thấy Vân Thi Thi.
"Ông nội, sao ông lại tới đây? Sức khỏe ông không tốt, ông vẫn nên ngồi trong xe thì hơn!"
Mộ Thịnh trầm giọng nói: "Ông lo lắng, cho nên muốn đến xem thằng bé thế nào! Thằng bé đâu rồi?"
Khuôn mặt Mộ Uyển Nhu C*ng c*ng, đưa mắt ra hiệu cho người lính kia ôm cậu nhóc tiến lên.
Nhưng mà cô ta cũng không nghĩ, sở dĩ vừa rồi cô ta có thể ra lệnh cho mấy người lính kia là dựa vào uy nghiêm của Mộ Thịnh. Bây giờ Mộ Thịnh ở đây, đương nhiên những người lính này sẽ nghe theo chỉ thị của ông, Mộ Uyển Nhu nói cái gì bọn họ cũng không để ý!
Mộ Uyển Nhu thấy mệnh lệnh của mình bị bỏ qua thì thẹn quá hóa giận.
Mộ Thịnh mở miệng: "Ôm đứa bé đến đây cho tôi xem!"
Người lính kia liền ôm cậu nhóc đến trước mặt Mộ Thịnh.
Vân Thiên Hữu vẫn nhìn về phía Vân Thi Thi không chớp mắt, thấy cô ôm cổ họng, nằm trên mặt đất với vẻ khổ sở, khuôn mặt đỏ bừng lên thì lòng đau như bị dao cắt.
Ánh mắt Mộ Thịnh rơi trên người Hữu Hữu, trên khuôn mặt già nua hiện lên một tia vui mừng.
Ông không hỏi vươn tay ra, bàn tay già nua vuốt ve khuôn mặt cậu bé, dừng lại giữa hai hàng lông mày.
Giống, thật sự là rất giống.
Khuôn mặt rất giống Tiểu Dịch Thần, mũi và miệng còn giống cha thằng bé hơn cả Tiểu Dịch Thần.
Nếu chỉ nhìn qua thì sẽ có cảm giác hai đứa bé này giống nhau như đúc, chỉ có vài chỗ hơi khác một chút.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc