Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 583

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết giơ cổ tay, nhìn thời gian, trên mặt lại có chút kiên nhẫn hao hết.
Cô ta lập tức nói: “Em ngày mai liền sẽ đi theo Vân Thi Thi xin lỗi! Em sẽ chân thành mà xin lỗi, em biết em sai rồi, nhưng…… Em chỉ có một thỉnh cầu, chúng ta trở lại trước kia, được không? Lời hôm nay em nói, anh quên đi, quá khứ liền cho qua, đừng nhắc lại nữa! Được không? Coi như một lần nữa bắt đầu.”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, trên mặt rất lâu không có gợn sóng phập phồng, chỉ là, cũng không từ chối.
Tống Ân Nhã trong lòng vui vẻ, biết được anh như vậy xem như đồng ý rồi!
Vì thế, lúc này mới đẩy cửa ra xuống xe, vừa đóng cửa lại, Mộ Nhã Triết liền giẫm chân ga, xe ngay sau đó liền đi mất!
Rời đi dứt khoát như vậy!
Tim Tống Ân Nhã trống rỗng đau đớn, về đến nhà, đem chính mình một đầu chui vào sô pha, khóc rống một hồi.
Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, cô ta thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể chiếm hữu vị trí trong lòng anh nữa.
Vân Thi Thi, Vân Thi Thi dựa vào cái gì có thể có được trái tim anh Mộ?
Mà cô ta lại không chiếm được?
Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ ra.
Cô ta đã trũng sâu xuống đầm lầy, hết thuốc chữa!
……
Lúc về đến nhà, Vân Thi Thi vẫn ngủ ngon lành, tư thế ngủ an tĩnh, chỉ là chăn bị đá qua một bên.
Trên mặt anh hiện lên một tia bất đắc dĩ, rốt cuộc biết thói quen đá chăn của Tiểu Dịch Thần rốt cuộc là di truyền ai!
Vì thế, anh chậm rãi đi đến mép giường, ngồi xuống bên cạnh, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo gương mặt cô, người trong lúc ngủ mơ tựa hồ không hề ý thức, nhưng mà lại vẫn nhạy bén mà nhận thấy được có người xoa mặt cô, vì thế bất mãn mà phất phất tay, lại bị Mộ Nhã Triết một phen nắm chặt.
Anh nhẹ nhàng mà cúi đầu, môi mềm mại hôn len đầu ngón tay cô, lại lần nữa kéo chăn đắp cho cô, xoay người ra ngoài.
Mộ Nhã Triết đứng ở sau vườn hoa.
Sáng sớm, nắng sớm tuyệt đẹp chiếu xuống, anh đốt một điếu thuốc, hít sâu phun ra, từng sợi sương khói mỏng ngay sau đó tiêu tán trong gió.
Lúc Vân Thi Thi tỉnh lại, là bị tiếng chuông của Tần Chu đánh thức.
“Ngày mai có một buổi phỏng vấn, bài phỏng vấn của tạp chí Ba Toa, trước khi thực hiện bài phải chụp một bộ ảnh lớn, trước buổi trưa phải đến công ty, không được đến trễ!”
Vân Thi Thi vẻ mặt oán hận.
Cô đi đến trước cửa sổ, nhìn phía ngoài cửa sổ, lại thấy Mộ Nhã Triết đứng ở sau vườn hoa, cũng không biết là về khi nào, trong tay cầm di động, hình như đang nghe điện thoại.
“Anh đã trở lại!” Cô nói.
Mộ Nhã Triết quay đầu, ấn đường nhíu lại.
Anh luôn luôn chú ý việc nhỏ không đáng kể, cô nói chính là anh đã trở lại, chứng tỏ cô biết anh nửa đêm đi ra ngoài?
Vân Thi Thi đi đến vườn hoa, từ phía sau ôm chặt anh, mỉm cười nói: “Một mình đứng ở nơi này ngẩn ra a?”
Đối với chuyện anh nửa đêm ra khỏi nhà, lại không nói một lời, tựa hồ cũng không có ý muốn hỏi.
Mộ Nhã Triết giật mình, sau đó nói: “Sao sớm như vậy đã dậy rồi?”
“Bị điền thoại của Tần Chu đánh thức.” Cô xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt oán giận:“Gọi điện thoại cho em nói ngày mai có một buổi phỏng vấn, bảo em đừng đến trễ.”
“Đi ngủ nữa đi.”
“Không cần.” Cô làm nũng: “Chỉ muốn ôm anh.”
Ôm anh, không hiểu sao liền cảm thấy an tâm.
Anh cũng không nói gì nữa.
Im lặng sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Ngày mai anh phải ra nước ngoài, đại khái khoảng nửa tháng mới trở về.”
“Lại phải ra nước ngoài?” Cô không nhịn được có chút oán giận.
“Chú Tứ gọi điện thoại về, nói là tìm anh.” Mộ Nhã Triết xoay người, cọ cọ mũi cô: “Ngoan, anh sẽ nhanh chóng trở về.”
“Uhm, được.” Vân Thi Thi cười.
Hôm sau, Vân Thi Thi đang ở cao ốc Hoàn Vũ, sau đó sẽ có một buổi phỏng vấn tương đối quan trọng.
Phòng nghỉ, cô lật xem kịch bản gốc của 《 Nhật ký yêu thương 》, Đinh Ninh bên cạnh làm kiểu tóc cho cô, thi thoảng nhìn trong gương, dung nhan điềm tĩnh của Vân Thi Thi, không nhịn được trêu ghẹo nói: “Thi Thi, 《 Nhật ký yêu thương 》 khi nào bắt đầu thu vậy?”
Sau khi rời khỏi đoàn phim 《 Quả trám 》, Vân Thi Thi đem Đinh Ninh theo làm nhà tạo mẫu cho chính mình.
Đinh Ninh là nhà tạo mẫu đứng đầu, nhưng trong giới thời thượng cũng phân ra rất nhiều phe phái, thường xuyên âm thầm lục ᴆục với nhau, loại trừ đối phương, có thể bấu víu lấy một ngôi sao lớn, đòi hỏi nhân mạch.
Đinh Ninh kỹ thuật thì có, dù sao cũng từng được vinh danh trong rất nhiều cuộc thi lớn trong giới trang điểm, chỉ là không có nhân mạch, bản thân không có tâm nhãn, bởi vậy bị xa lánh đến không còn đường có thể đi, đành phải bỏ phim trường.
Vân Thi Thi cho cô trở thành nhà tạo mẫu riêng, thậm chí ra giá tiền lương xa xỉ, làm Đinh Ninh vui mừng khôn xiết, cảm kích trong lòng.
Có thể trở thành nhà tạo mẫu riêng của Vân Thi Thi, đại khái là một sự kiện may mắn nhất từ lúc cô bước vào giới này đến bây giờ!
Vân Thi Thi nhìn cô một cái, nói: “Tháng sau, ngày cụ thể còn đang bàn bạc.”
Một bên, Mộc Tịch đang lướt di động mặt tươi cười nói: “Em nghe nói, đội của Cố Tinh Trạch đã đem tên CP của Thi Thi và Tinh Trạch nghĩ kỹ rồi! Chờ đến khi 《 Nhật ký yêu thương 》 thu, Thi Thi của chúng ta liền phải nhận thầu đầu đề!”
“Tên gọi là gì a?”
Đôi mắt Mộc Tịch lấp lánh, cười nói: “Vợ chồng may mắn!”
“Vợ chồng may mắn?” Đinh Ninh vừa nghe, nói: “ ‘Tinh’ Cố tinh trạch, ‘Vân’ Vân Thi Thi, vợ chồng ‘ tinh vân ’, vợ chồng ‘ may mắn ’, cái tên CP hay!”
“Ha ha ha! Kỳ thật em cũng rất thích xem 《Nhật ký yêu thương 》, cảm thấy rất có ý nghĩa! Cái tiết mục chế tác đoàn đội là lưu hành nhất trong nước, siêu cấp quan trọng!” Mộc Tịch bỗng nhiên ôm mặt, háo sắc nói: “Ai, thật hâm mộ Thi Thi nha, có thể cùng Tinh Trạch đóng giả tình nhân! Nếu là tớ, nằm mơ đều phải cười mà thức dậy!”
“Nếu là em, Tinh Trạch nằm mơ đều phải khóc.” Đinh Ninh nhịn không được trêu chọc.
Mộc Tịch tức giận nói: “Này, Đinh Ninh, chị không được nói em như vậy a!”
Đinh Ninh bỗng nhiên khát khao nói: “Thi Thi và Tinh Trạch nếu từ diễn thành thật, thật là tốt biết bao? Đến lúc đó, Thi Thi nhà chúng ta không phải thành vợ vua sao?”
Mộc Tịch ngẩn ra, trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt lạnh lùng của Mộ Nhã Triết, lập tức cắt ngang: “Đinh Ninh, lời này đừng nói lung tung.”
Đinh Ninh lập tức nghiêm mặt: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, chị cũng chỉ là nói đùa thôi! Thi Thi, em đừng để ý a.”
Vân Thi Thi nhàn nhạt nói: “Không sao, vui đùa mà thôi, không ảnh hưởng toàn cục.”
Cửa bỗng nhiên kêu vang.
“Cốc cốc cốc ——”
Đinh Ninh và Mộc Tịch nhìn nhau: “Ai a?”
“Sẽ không phải là người tới thúc dục chứ? Chị còn chưa trang điểm xong mà!” Đinh Ninh khẩn trương nói.
“Sao có thể? Hiện tại còn chưa tới thời gian phỏng vấn a?” Mộc Tịch nói, đi tới cửa, mở cửa lại trông thấy Tống Ân Nhã đứng ở cửa.
Cô ấy không quen biết Tống Ân Nhã, bởi vậy, có chút nghi hoặc hỏi: “Cô tìm ai?”
“Tôi tìm Vân Thi Thi!” Tống Ân Nhã vẻ mặt lạnh lùng, có chút ý của người tới không có ý tốt.
Nghe được thanh âm điêu ngoa của Tống Ân Nhã, Vân Thi Thi ngẩn ra, ngay sau đó ngẩng đầu lên, nhìn phía cửa.
Mộc Tịch thấy vẻ lạnh lùng trên mặt, ánh mắt hung dữ của cô ta, có chút bị dọa sợ.
Tống Ân Nhã lại mặc kệ cô ấy, trực tiếp đẩy ra, đi vào phòng.
“Này, cô là phóng viên sao? Bây giờ còn chưa tới giờ phỏng vấn đâu?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc