Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 581

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Vân Thi Thi? Tại sao điện thoại của Mộ Nhã Triết lại ở chỗ cô? Có phải hai người ở chung một chỗ hay không?"
Vân Thi Thi trực tiếp cúp điện thoại.
Chuông điện thoại lại lần nữa vang lên.
Cô lần nữa cúp máy.
Nhưng Tống Ân Nhã lại lần nữa gọi tới.
Vân Thi Thi cảm thấy vô cùng phiền toái, giọng nói lộ ra vài phần không kiên nhẫn.
"Tống Ân Nhã, cô muốn thế nào?"
Giọng nói Tống Ân Nha mang theo sự lo lắng và cả đố kị truyền tới: "Mộ Nhã Triết có phải đang ở cùng cô hay không?"
"Chuyện này có liên quan gì đến cô?"
" Vân Thi Thi, cô thật không biết xấu hổ! Có phải là cô hay không? Anh họ Mộ bắt tôi xin lỗi cô, có phải đó cũng là chủ ý của cô hay không? Tôi cho cô biết, tôi sẽ không nói xin lỗi với một người đê tiện như cô!"
Tống Ân Nhã thẹn quá hóa giận, mắng vài câu.
Trong lòng Vân Thi Thi vốn đã đang phiền muộn, liền không thèm nghe nữa, nằm lên giường, nhưng bên tai vẫn không ngừng vang lên tiếng chửi rủa của Tống Ân Nhã, đầy bụng oán trách, trằn trọc, dù có cố gắng thế nào cũng không thể ngủ lại.
Đợi Mộ Nhã Triết quay lại, đã là hai giờ sáng.
Lúc về đến phòng, mở đèn phòng, liền thấy Vân Thi Thi đang nằm nghiêng mình.
Anh khẽ nhếch môi, đi tới đắp chăn cho cô, liền nhìn thấy điện thoại di động bị ném sang một bên.
Cô nghe điện thoại?
Như vậy... có lẽ là của Tống Ân Nhã?
Mộ Nhã Triết khẽ nhăn mày, đi ra ba công, tìm lại lịch sử cuộc gọi, rất nhanh nhìn thấy dãy số của Tống Ân Nhã, tiếng chuông vang lên, rất nhanh có người bắt máy: "Là anh họ Mộ sao?"
"Đã trễ thế này, tìm anh có chuyện gì?"
"Anh họ, em đang rất khó chịu... anh tới giúp em, có được không?"
Âm thanh của cô có chút say, tựa hồ đã uống rất nhiều, ngay cả lời nói ra cũng không rõ: "Anh họ, em thật sự vô cùng đau, sắp ૮ɦếƭ mất, anh tới giúp em được không?"
"Em đang ở đâu?"
"Quân Lâm!"
Quân Lâm, là quán bar nổi tiếng nhất ở thủ đô này.
Cô tựa hồ khóc rất thương tâm, tâm tình rất không tốt, lại cộng thêm uống say mèm, mất đi sự cao ngạo thường ngày, sự yếu đuối từ trong sâu thẳm không chút che giấu mà bộc lộ ra ngoài.
Cô không hiểu nổi, tình yêu của cô dành cho anh đâu có kém Vân Thi Thi?
Vì sao Vân Thi Thi lại được anh cưng chiều như vậy?
Mà cô thì không?
Ôm một bụng đau khổ, cô mãi mới đủ dũng khí gọi điện cho anh. Nhưng mãi không bắt máy, cô nghĩ, là anh không muốn nghe? Nhưng khi cô ôm một tia hy vọng đó, buông xuống tư thái kiêu ngạo vốn có, một lần nữa gọi tới, vậy mà người nghe lại chính là Vân Thi Thi.
Đã trễ như vậy, anh đang ở cùng một chỗ với Vân Thi Thi?
Lẽ nào Mộ Nhã Triết đối với người phụ nữ này không phải là hứng thú chơi đùa nhất thời, là nghiêm túc sao?
Anh thật sự thích Vân Thi Thi sao?
Một khắc kia, Tống Ân Nhã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Từ nhỏ, cô đã ỷ lại vào Mộ Nhã Triết, nhiều năm như vậy, cô thậm chí độc hưởng sự cưng chiều của anh.
Anh dung túng cô, bất luận cô muốn cái gì, anh đều thỏa mãn.
Cô vẫn cho là, cô sẽ vĩnh viễn là người phụ nữ duy nhất bên cạnh anh.
Mặc dù, không có danh phận, nhưng mà có thể ở bên anh, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Chỉ là cô không nghĩ tới, vị trí bên cạnh anh, đã bị một người phụ nữ khác chiếm lấy.
Vân Thi Thi...
Anh ấy tựa hồ vô cùng nuông chiều Vân Thi Thi, chuyện gì cũng đều giúp cô ta làm...
Đúng vậy.
Cô đố kị, đố kị tới phát điên.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cô không có được, Vân Thi Thi lại có thể đơn giản chiếm lấy?
Thật sự không công bằng!
Càng nghĩ như vậy, Tống Ân Nhã lại càng khổ sở, cứ khóc giống lên như vậy ở trong điện thoại, khóc tới thương tâm.
Mộ Nhã Triết không khỏi nhăn mày, thấp giọng hỏi cô: "Đừng hồ đồ, mau đi về nhà!"
"Anh Mộ, anh tới đây với em được không?" Tống Ân Nhã gần như hèn mọn cầu xin: "Chỉ một lần thôi, tới đây với em được không?"
Mộ Nhã Triết trầm mặc không nói, nhìn thoáng qua Vân Thi Thi đang nằm trên giường, khuôn mặt liền nổi lên một tia lạnh lùng.
Điện thoại của Tống Ân Nhã bỗng nhiên bị người ta ςướק lấy, thanh âm của một người đàn ông truyền tới.
"Alo, là bạn của Ân Nhã sao? Cô ấy bây giờ đang uống say như ૮ɦếƭ, nhưng vẫn không ngừng uống, tôi thật sự lo sẽ xảy ra chuyện! Cô ấy không chịu cho ai đưa về, lì lợm ở lại đây..."
Mộ Nhã Triết vẫn như cũ không lên tiếng, người bên kia lại nói: "Mau đến xem cô ấy thế nào! Say sỉn là chuyện bình thường, nhưng nếu bị truyền ra ngoài, con gái của thị trưởng mua say ở quán bar, chắc chắn sẽ bị ảnh hướng tới danh tiếng! Anh mau qua đây, đưa cô ấy về! Đừng để đến lúc xảy ra chuyện gì, hối hận cũng không kịp!"
Câu nói sau cùng lại có thâm ý khác, Mộ Nhã Triết khẽ nhíu mày, lại liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, lúc này mới lên tiếng: "Tôi lập tức tới đó!"
Dứt lời đã tắt điện thoại. Mộ Nhã Triết đi tới cạnh giường, đắp chăn cho cô, đặt một nụ hôn lên trán, lập tức xoay người rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Phía sau, Vân Thi Thi chậm rãi mở mắt, đều là yên lặng như nước.
Trong quán rượu, Tống Ân Nhã vừa mới nghe tin Mộ Nhã Triết sẽ tới đây, lập tức vô cùng vui mừng.
Như vậy là anh có để cô ở trong lòng!
...
Xe ô tô dừng lại ở cửa quán rượu, Mộ Nhã Triết ngồi trong xe, thế nhưng lại chậm chạp chưa muốn xuống.
Anh không phải không biết tâm tư của Tống Ân Nhã, cũng không phải là chưa từng tỏ thái độ.
Có lẽ anh chưa đủ dứt khoát?
Tống Ân Nhã vẫn như cũ ôm mộng tưởng với anh.
Đối với cô, chỉ là một sự gửi gắm của mẹ.
Đơn giản là cô có dung mạo y hệt mẹ khi còn sống, nhìn thấy cô, liền không kìm lòng được nhớ tới Giang Ý San. Cho nên đối với cô, anh vẫn luôn cưng chiều và dung túng.
Cô thích gì, anh liền thỏa mãn cho cô.
Cuối cùng vẫn còn chút tình cảm, chỉ là, dù có như vậy, vẫn luôn có một ranh giới cuối cùng giữa hai người.
Xuống xe, đi vào quán bar.
Lúc này đã nửa đêm, nhưng ở một nơi như này, đây mới là lúc cao trào. Vì tránh đội chó săn, rất nhiều người nổi tiếng chỉ có thể ra ngoài lúc đêm khuya, cho nên, giờ phút này quán bar vô cùng náo nhiệt.
Mộ Nhã Triết đi tới trước quầy bar, rất nhanh đã nhìn thấy ba cô gái ở cách đó không xa.
Anh chậm rãi bước tới bên người Tống Ân Nhã, tự tay đẩy vai cô.
Tống Ân Nhã lúc này mới mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy đó là anh, nước mắt lại không ngừng được rơi xuống, vừa khóc vừa cười nhào vào trong иgự¢ anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc