Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 567

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Dãy biệt thự tại Vân Sơn Thi Ý này lại vẫn chưa bán ra ngoài.
Mà căn biệt thự của Mộ Nhã Triết, không thể nghi ngờ, là căn đẹp nhất ở nơi đây, chọn dùng phong cách thiết kế vườn tược cổ điển, vô cùng xinh đẹp.
Tiểu Dịch thần là lần đầu tiên đến nơi này, bởi vậy, vừa mới bước vào biệt thự, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã tràn ngập thán phục, kéo Hữu Hữu chạy đi tham quan khắp nơi.
Hữu Hữu lòng không cam tình không nguyện, trong lòng vẫn nhớ nhung Vân Thi Thi, lại không chịu nổi sự đeo bám dai dẳng của Tiểu Dịch thần, nên đưa cháo đã nấu xong vào trong tay Mộ Nhã Triết.
"Đây là cháo con nấu cho mẹ, cha nhất định phải tự mình đút mẹ ăn đó...!"
Nói xong, đã bị Tiểu Dịch thần kéo đi ra hoa viên phía sau.
Trong phòng ngủ, chỉ có một ngọn đèn tường khá là tối tăm.
Vân Thi Thi lẳng lặng nằm nghiêng trên giường, giường to như vậy, cô lại cuộn bản thân mình thành một cục nho nhỏ, ôm gối đầu, tiếng hít thở rất nhẹ nhàng.
Hình như cô vô cùng mệt mỏi, ngủ rất sâu, thế cho nên lúc anh đến bên cạnh cô, cô cũng không phát hiện mà tỉnh lại.
Hình như cô đã tỉnh lại một lần, thay áo bông bằng vải nhung trắng như tuyết, phong cách đơn giản, áo có phần rộng rãi, lại càng làm nổi bật sự nhỏ gầy xinh xắn của cô.
Co mình trong một góc giường như thế, nhìn rất giống mèo Ba Tư lông xù, vô cùng đáng yêu, khiến người ta muốn cưng nựng.
Gương mặt trong lúc ngủ say của cô vẫn xinh đẹp rực rỡ như cũ. Da thịt trắng nõn bóng loáng như có thể tan ra, lông mày như mây phủ núi xa, giống như nét phác thảo một 乃út đã thành, mi mắt nhẹ đóng, lông mi dài mà dày cong lên, liếc mắt một cái, cả khuôn mặt nhỏ nhắn giống như một bức tranh thuỷ mặc được vẽ tỉ mỉ tinh tế.
Nhất là dưới ngọn đèn cổ điển này, càng đẹp không sao tả xiết!
Một bên giường hơi hơi lõm xuống.
Mộ Nhã Triết ngồi xuống, cúi đầu nhìn cô, giờ phút này, nhịp thở đều đều, đầu vai cô hơi hơi lên xuống.
Dưới ánh sáng mờ ảo, miệng nhỏ xinh hơi hơi đóng mở, tuy không có son môi làm đẹp, cánh môi vẫn sáng bóng lên, màu hồng phấn xinh đẹp đáng yêu, tựa như mơ thấy gì đó, vô ý mấp máy, mờ ám như vậy, lại rất hấp dẫn, như lời mời mọc không tiếng động.
Trước lúc quay về, vừa mới rời khỏi trận đấu danh lợi, lại trải qua một cuộc đua về lợi ích, tâm trạng vốn không tốt lắm.
Nhưng nhìn thấy người phụ nữ này, lại khiến vẻ u tối nặng nề trên mặt anh hơi hơi dịu đi một chút, ít nhất không còn cảm thấy phiền não như trước!
Vươn tay, ngón tay thon dài mềm nhẹ xoa cánh môi của cô, đầu ngón tay lạnh lẽo chạy dọc theo đôi môi đỏ bừng của cô, ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay, khiến tim anh khẽ động, Dụς ∀ọηg cứ như thế mà thức tỉnh!
Miệng nhỏ hé mở như có như không kia, khiến người ta hận không thể hung hăng cắn lên một cái, nếm thử mùi vị ngọt ngào trong đó.
Trên thực tế, anh cũng nghe theo ý nghĩ của mình, làm như vậy!
Mộ Nhã Triết chậm rãi cúi đầu, bàn tay to nâng gương mặt mềm mại non nớt kia lên, ngậm chặt đôi môi kia, đầu lưỡi nặng nề liếm lên cánh môi của cô.
Trong lúc cô vô thức, xâm nhập vào khóe miệng của cô, bừa bãi cuốn lấy hương vị ngọt ngào của cô.
Một mảnh thơm tho, tốt đẹp khiến anh khó lòng khống chế bản thân mình!
Hơi thở nhu mì, vô cùng thân thiết. Ở trong mộng, có lẽ cô đã nhận ra động tác xâm lược của anh, không hài lòng ậm ừ một tiếng.
Một tiếng này, lại suýt nữa khiến anh không thể kiềm thể bản thân! Chỉ một chút như thế, bụng dưới căng thẳng, chỗ nào đó đã nóng như sắt thép!
Anh suýt nữa đã không khống chế được bản thân mình, hận không thể cứ như vậy trực tiếp giữ lấy cô, không chút lưu tình xé hết tất cả quần áo trên người cô, hung hăng tiến vào cô, động tác điên cuồng, tùy ý thưởng thức màu đỏ hồng lúc tình nồng trên mặt cô!
Không biết vì sao, bỗng nhiên anh nhớ tới bảy năm trước, đêm vui sướng đầm đìa kia, bên tai như lờ mờ vọng lại tiếng thở dốc của nặng nề cô, cả tiếng rên mềm mại nhuốm Dụς ∀ọηg của cô.
Không thể không nói, giọng của cô vô cùng êm tai, nhất là lúc trên giường, từng tiếng từng tiếng một, khiến anh chỉ hận không thể hóa thành cầm thú, ăn sống nuốt tươi cô!
Càng hôn, thì càng lúc càng không thể cứu vãn. Thân hình cao lớn đầy nam tính đè lên người cô, hôn sâu nồng nhiệt, trong chốc lát đã kéo cô tỉnh lại từ trong mộng!
Vân Thi Thi mơ mơ màng màng mở mắt ra, thì cảm nhận được sức nặng đè xuống trên người mình, một mảnh mơ mơ màng màng, vì vừa tỉnh ngủ nên hồ đồ, không rõ đây là đâu.
Nhưng mà thần trí dần dần tỉnh táo, cô mạnh mẽ mở to mắt, không mở mắt thì không biết, vừa mở mắt, đã thấy khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, và cả hơi thở mờ ám cực nóng kia.
Đột nhiên cô phản ứng lại, "Anh đã về?"
Mộ Nhã Triết "Ừ" một tiếng, đè trên người cô, không muốn dậy.
Vân Thi Thi hờn dỗi tránh khỏi anh, hơi thở của anh phun lên chỗ nào, làn da lỗ chân lông không khỏi co lại một phen, hai tay theo bản năng đẩy vai của anh ra, bỗng nhiên anh lại lười biếng nâng mi mắt lên, dưới ánh sáng mờ, đồng tử vừa sâu vừa đen kia trở nên vô cùng sâu thẳm, đuôi mắt hẹp dài hơi hơi híp lại, đáy mắt nhiễm lên vài tia Dụς ∀ọηg, Dụς ∀ọηg lẩn trốn rất sâu, lại hóa thành sự hấp dẫn đặc biết!
Bọn họ kề sát nhau thân mật như thế, thế cho nên cô cũng có thể cảm nhận được chỗ nào đó trên người anh đã thay đổi.
"Mộ Nhã Triết, anh..." Vân Thi Thi vừa thẹn vừa cáu, người đàn ông này, sao lại...
Tinh lực dồi dào như thế!
"Đứng dậy... đứng dậy thôi! Anh đè lên em đau lắm..." Cô ngập ngừng một câu.
Mộ Nhã Triết nhếch môi, hung hăng đè chỗ dưới bụng kia xuống, hôn lên khóe miệng của cô, lúc này mới bằng lòng đứng dậy.
Bỗng nhiên Vân Thi Thi nhớ tới việc gì, cô căng thẳng hỏi: "Mộ Nhã Triết, em có bị... ngồi tù không?"
Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái, ngón tay thon dài chọc vào đầu của cô: "Đầu của em, sao cả ngày toàn nghĩ chuyện không đâu!?"
"Em... em sợ..."
Mộ Nhã Triết lườm cô một cái. "Em cũng biết sợ hả!?"
Anh nghĩ cô căn bản không sợ trời, không sợ đất chứ.
Không nghĩ tới cũng có lúc sợ.
Thật lâu sau Vân Thi Thi mới phản ứng lại, nhận thấy giận dữ trong lời nói của anh, không yên lòng cúi đầu.
Nhưng mà nghe giọng điệu của anh, hình như lo lắng của cô là dư thừa!
Vì thế, lúc này cô mới đè xuống bất an trong lòng, nhưng mà khóe mắt thấy sắc mặt Mộ Nhã Triết có phần hung hăng, tiếp tục đứng ngồi không yên, giống đứa bé phạm lỗi, nói: "Em sai rồi."
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng: "Sai chỗ nào?"
Vân Thi Thi bĩu môi.
"Bữa tiệc như thế, em có nên đi không?"
"Em... em không biết mà! Em đâu biết những trò đó chứ?"
Cô không hiểu, nhưng anh thì hiểu rất sâu về quy tắc ngầm trong vòng tròn danh lợi này.
Thời đại xem trọng vật chất này, việc mua bán sớm đã không còn chỉ là mua bán!
Mộ Nhã Triết vẫn nhịn không được nhẹ giọng dạy dỡ cô: "Bình thường nhìn em tinh quái như thế, sao ra bên ngoài, là bị người ta ức Hi*p hả?"
Bình thường ở trước mặt anh, không chịu một chút thiệt thòi nào.
Sao vừa ra ngoài, là luôn bị người ta ức Hi*p.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc