Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 564

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Ngay cả một người từng lăn lộn trên thương trường như Khổng Khải Hiền cũng bị dáng vẻ này của anh làm cho kinh hồn bạt vía, cảm thấy ánh mắt kia quá mức lạnh lẽo, vội vàng kéo Khổng Tiểu Thiến ra sau lưng mình, lựa lời: "Cậu Mộ à... Cậu xem, chuyện này quả thực là Thiến Nhi nhà tôi không đúng! Nhưng mà ngài... Vẫn mong ngài đại nhân đại lượng, không cần so đo với con bé! Nó cũng chỉ là một con nhóc mới bước ra xã hội, chưa hiểu chuyện ấy mà! Nếu có chỗ nào đắc tội với người khác, ***ng chạm đến Vân, à không, ***ng chạm đến cô Vân thì tôi xin lấy cái mạng già này tôi ra bồi thường! Nhưng... xin ngài, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với con bé Tiểu Thiến nhà tôi! Tôi cũng một đống tuổi rồi, chỉ có một đứa con gái bảo bối như vậy..."
Mộ Nhã Triết nhíu mày, quay mặt nhìn ông ta, giọng nói lạnh lùng: "Câm miệng cho tôi!"
Khổng Khải Hiền bỗng dưng im bặt, sắc mặt trắng bệch.
Mộ Nhã Triết phẫn nộ nhếch môi: "Ông cho rằng chỉ có con gái của ông mới là bảo bối sao?"
Vậy còn người phụ nữ của anh thì sao?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện thì cô sẽ phải là người chịu tội hay sao?
Khổng Khải Hiền nghe vậy thì nghẹn lời, lại nghe Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Cút!"
"Đừng mà, cậu Mộ... Tôi xin cậu, Khổng thị của chúng tôi có hơn ba vạn nhân viên, tôi cầu xin cậu, xin cậu hãy tha cho Khổng hị một con đường sống!"
Mộ Nhã Triết lộ ra ý cười tuyệt tình, không nhanh không chậm nói: "Tôi đương nhiên sẽ chừa cho Khổng thị một con đường sống, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha cho các người."
Khổng Tiểu Thiến bỗng nhiên đẩy Khổng Khải Hiền ra, đứng lên trước che chắn cho ông ta, nổi lên dũng khí đón nhận ánh mắt rét buốt của anh, nói: "Chuyện này là do tôi không đúng! Chuyện của Vân Thi Thi cũng là do một mình tôi làm, không có quan hệ gì tới cha tôi! Tôi cũng biết rõ, có trách thì trách tôi có mắt mà không nhìn thấy núi thái sơn, chọc phải người không thể đắc tội, là tôi không biết lượng sức! Cho nên vẫn xin cậu Mộ có muốn trách phạt gì thì hãy trách phạt tôi, đừng ***ng đến cha tôi và Khổng thị! Tội danh này, tôi... tôi thừa nhận!"
Cô ta nói hết sức hiên ngang lẫm liệt, nhưng lại không hề tình nguyện.
"Tiểu Thiến..." Khổng Khải Hiền cảm thấy chua xót, đưa tay ra muốn kéo Khổng Tiểu Thiến ra phía sau.
Cô ta lại ngang bướng nói: "Cha à, cha không cần phải xen vào chuyện của con! Tự gây họa thì không thể sống sót! Không thể vì con mà làm liên lụy đến Khổng thị được!"
Nói xong, Khổng Tiểu Thiến lại quay đầu qua, kiên định nói: "Anh Mộ, anh muốn làm như thế nào thì tùy ý anh, chỉ xin anh hãy buông tha cho Khổng thị!"
"Thật là một đứa con có hiếu!" Mộ Nhã Triết cười khẽ hai tiếng, bỗng dưng duỗi tay ra P0'p chặt cổ họng cô ta, giọng nói hoàn toàn không có chút cảm tình, từng chữ từng chữ đều nhuộm máu lạnh: "Nếu vậy, tôi muốn cô phải ૮ɦếƭ!"
Khổng Tiểu Thiến làm sao có thể ngờ rằng người đàn ông này lại ra tay tàn nhẫn như vậy, cô ta kinh hãi, cổ họng bị P0'p nghẹt, vì hít thở không thông mà khuôn mặt đỏ bừng, khuôn mặt nhăn nhó.
Khổng Khải Hiền thấy vậy thì sợ tới mức không thở nổi, vội vàng xông lên muốn tách tay Mộ Nhã Triết ra.
Thế nhưng dù sao thì ông ta cũng đã lớn tuổi, Mộ Nhã Triết lại từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, người bình thường làm sao có thể sánh được với anh, cho đến khi ông ta đầm đìa mồ hôi khắp người thì năm ngón tay của anh vẫn không hề nhúc nhích.
Khổng Khải Hiền tận mắt nhìn thấy sắc mặt con gái mình càng lúc càng tím tái thì kinh hãi trong lòng, người đàn ông này ra tay quả là tàn độc!
Không thể nghi ngờ, thủ đoạn của Mộ Nhã Triết tàn ác như vậy, cho dù Khổng Khải Hiền có tiêu hao hết gia sản cả đời cũng không chống lại được anh.
Ông ta tin Mộ Nhã Triết hoàn toàn có đủ thực lực như thế!
Nhưng mà dù sao cũng là con gái của mình, bất kể Khổng Tiểu Thiến đã làm gì thì ông ta cũng không thể trơ mắt mà đứng nhìn chính mình người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng không cần giữ thể diện nữa.
Ông ta lập tức quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu trước mặt Mộ Nhã Triết: "Cậu Mộ! Cậu Mộ! Tôi xin cậu! Xin cậu hãy tha cho con gái tôi! Tiểu Thiến còn nhỏ, là nó không hiểu chuyện! Nếu nó có gây ra lỗi lầm gì thì cũng là trách nhiệm của tôi!"
"Cốp!"
"Cốp!"
"Cốp!"
Ông ta ra sức dập đầu, cái trán nặng nề đập xuống sàn nhà lạnh băng cứng rắn.
Thế nhưng Mộ Nhã Triết cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, trên mặt vẫn thờ ơ.
Khổng Khải Hiền càng lo lắng, quỳ gối bò đến nắm lấy ống quần anh, nước mắt lưng tròng mà nói: "Cậu Mộ... Tôi chỉ có một đứa con gái là Tiểu Thiến! Nếu như... Tôi xin cậu, hãy tha cho Tiểu Thiến một con đường sống! Tôi xin cậu! Tôi xin cậu đấy!"
Mộ Nhã Triết nheo mắt, ánh mắt lườm Khổng Khải Hiền đang gào khóc, đầu ngón tay hơi buông lỏng, nhíu nhíu mày, đột nhiên ném Khổng Tiểu Thiến sang một bên.
Khổng Khải Hiền lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng đỡ lấy con gái mình, luôn miệng hỏi: "Tiểu Thiến, Tiểu Thiến... Con thế nào rồi Tiểu Thiến? Có đau lắm không?"
Khổng Tiểu Thiến vẫn ho khan không ngừng, cố gắng hít không khí vào cổ họng, nhưng bởi vì vừa rồi bị sợ hãi quá mức mà khóe môi run rẩy, hốc mắt đầy nước, chớp chớp một cái, nước mắt liên tục rơi xuống.
Cô ta còn chưa hết sợ hãi, ôm lấy bả vai Khổng Khải Hiền, khóc thất thanh: "Cha ơi..."
Người đàn ông này... thật sự đáng sợ quá!
Thật sự là lạnh lùng tàn bạo giống như trong lời đồn!
"Khổng Khải Hiền, nếu như đây là đứa con gái mà ông dốc lòng răn dạy thì ông đúng là một người cha kém cỏi."
Mộ Nhã Triết xoay người, từ trên cao nhìn xuống hai người họ, cười lạnh nói: "Đừng cho là tôi sẽ dễ dàng buông tha cho Khổng thị như vậy. Tôi sẽ cho các người biết, người phụ nữ của Mộ Nhã Triết tôi không phải là để mặc cho các người bắt nạt như thế đâu."
Khổng Khải Hiền liên tục gật đầu, bây giờ cho dù là Khổng thị cũng chẳng quan trọng nữa rồi!
Ông ta biết Mộ Nhã Triết như thế đã là nương tay, ít nhiều có chút tình người rồi!
Nếu đổi lại là trước kia, chọc phải người đàn ông này thì hậu quả đúng là không thể lường nổi, chỉ có một kết cục duy nhất là ૮ɦếƭ mà thôi.
Vừa rồi, anh như thế là đã cho bọn họ chút mặt mũi rồi!
Nếu như không còn Khổng thị thì còn có thể gây dựng lại, nhưng nếu như không có con gái, ông ta sẽ không còn cái gì nữa!
"Cút đi!" Mộ Nhã Triết quay sang: "Đừng để tôi nhìn thấy các người nữa!"
"Vâng... Vâng..."
Khổng Khải Hiền và Khổng Tiểu Thiến đỡ nhau đứng lên, trong lòng Khổng Tiểu Thiến vẫn còn sợ hãi, nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết rồi mới cùng Khổng Khải Hiền rời khỏi phòng.
Cùng lúc đó, ở bên kia xảy ra chút chuyện không nhỏ.
Lý Lương Đống nghe lời thư ký báo cáo, biết được Vân Thi Thi đã được một nhân vật lớn nộp tiền bảo lãnh đưa ra khỏi cục cảnh sát, hơn nữa còn là đích thân cục trưởng tiễn ra đến tận xe!
Ông ta vừa biết chuyện thì giận đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên ngay trên giường bệnh!
Cũng khó trách ông ta tức giận thành như vậy! Vốn còn cho rằng người phụ nữ này là một món điểm tâm ngọt ngào, không ngờ chính mình lại bị đâm cho một kéo đến mức phải vào viện. Chưa kể đến vết thương trên người còn chưa khỏi, chỉ nói đến chuyện ông ta đã sớm chuẩn bị toàn bộ, liên hệ với luật sư và tòa án, âm thầm sắp xếp tốt mọi thứ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc